Bước qua nắng hạ
Hồi đó, mình học tiểu học ở trường gần nhà Ngoại. Buổi sáng má chở mình tới trường, trưa mình ở lại nhà Cậu ăn cơm rồi đi học buổi chiều. Trưa đi học về, mình đi xem phim ké nhà Cậu, rảnh thì đi ăn ké nhà chú Cương. Chú hay nấu những món ăn mới cho tụi mình ăn. Hôm thì siro dâu, hôm thì chè, lúc khác đông sương. Năm đó mình nhớ mãi hàng rào nhà chú có một vườn râm bụt nở. Mỗi chiều đi học về, mình hay hái làm lồng đèn treo khắp nhà. Bị má chửi khùng suốt. Suốt mấy năm đi làm, mình mới nhận ra là khoảng thời gian hồi học tiểu học chắc là lúc mình chẳng sợ gì. Khoảng thời gian ấy, mình chỉ có ăn chơi và học. Sáng cắp xách tới trường, mình học cũng bình thường như mọi người thôi. Nhưng mà hồi đó mình có mấy đứa bạn gái thân thiết. Mình cứ cảm thấy cuộc sống khi ấy không còn áp lực nữa. Khi giờ ra chơi được đi ăn ké đồ ăn của tụi nó, mà chả mất xu nào. Lúc đó, nhà nghèo nên mình chả dám xin tiền ăn vặt nhiều. Vậy là cứ ăn ké đại của tụi bạn. Ban đầu cũng hơi ngại nhưng mà về sau chắc là đi...