Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 8 30, 2024

Bước qua nắng hạ

Hình ảnh
Hồi đó, mình học tiểu học ở trường gần nhà Ngoại. Buổi sáng má chở mình tới trường, trưa mình ở lại nhà Cậu ăn cơm rồi đi học buổi chiều. Trưa đi học về, mình đi xem phim ké nhà Cậu, rảnh thì đi ăn ké nhà chú Cương. Chú hay nấu những món ăn mới cho tụi mình ăn. Hôm thì siro dâu, hôm thì chè, lúc khác đông sương. Năm đó mình nhớ mãi hàng rào nhà chú có một vườn râm bụt nở. Mỗi chiều đi học về, mình hay hái làm lồng đèn treo khắp nhà. Bị má chửi khùng suốt. Suốt mấy năm đi làm, mình mới nhận ra là khoảng thời gian hồi học tiểu học chắc là lúc mình chẳng sợ gì. Khoảng thời gian ấy, mình chỉ có ăn chơi và học. Sáng cắp xách tới trường, mình học cũng bình thường như mọi người thôi. Nhưng mà hồi đó mình có mấy đứa bạn gái thân thiết. Mình cứ cảm thấy cuộc sống khi ấy không còn áp lực nữa. Khi giờ ra chơi được đi ăn ké đồ ăn của tụi nó, mà chả mất xu nào. Lúc đó, nhà nghèo nên mình chả dám xin tiền ăn vặt nhiều. Vậy là cứ ăn ké đại của tụi bạn. Ban đầu cũng hơi ngại nhưng mà về sau chắc là đi...

Khoe bệnh

Hình ảnh
  Bạn hỏi:  "Sao mà đêm nào mày cũng đi vệ sinh suốt vậy?" "Tao bị thận yếu. Đêm đi 4 lần." "..." "Cho tao xin mấy tỉ đi thay thận đi" "..." Giờ mình chẳng cầu giàu nữa. Hồi mấy năm trước có lẽ tiền quan trọng với mình lắm. Nhưng mà chắc bây giờ là sức khỏe. Một thân thể không bệnh là quý lắm rồi. Vừa mới hết bệnh mất ngủ, nay mình lại rong kinh tiếp. Cũng lại thêm 1 lần báo mẹ mình đi mua thuốc nữa rồi. Chẳng biết bao giờ mới hết. Ngoài việc uống thuốc ra. Mình chẳng biết làm gì cho hết bệnh. Dường như sống chung với bệnh tật nhiều năm. Mình thấy cũng bình thường. Như là có thêm 1 người bạn. Nhưng mà sao người bạn này ác quá. Báo quá. Mình hết tiền thật rồi. Đừng bệnh nữa được không? Nợ chồng chất núi rồi đấy! Hôm trước mình đọc có câu: "Cái gì khoe thì nó sẽ mất" Vậy mình khoe cái bệnh của mình nè. Làm ơn mất đi được hông?

Đi biển Phước Hải

Hình ảnh
  Vào một hôm Sài Gòn nắng nóng, mình nói: "Ê, ưng đi biển quá Bùm" "Ok, mai đi hông" "Đi" Sáng sớm, hai đứa xách xe chạy hơn 100 cây xuống biển Phước Hải. Nói cái đi liền. "Ê dừng lại chỗ này mua đồ đi" "Ok" Có ai đi biển mà ghé vô lựa kẹp, bông tai, ô như tụi tui hông trời... .... "Đi kiếm chỗ nào nghỉ trưa đi, nắng quá" Vậy là hai đứa mình dừng lại 1 quán nước. Chị bán nước chắc lớn hơn mình mấy tuổi thôi, trông chị nhỏ nhắn, tóc thắt bím xinh lắm. Chị không trang điểm gì nhiều, nhưng gương mặt khả ái, hút ánh mắt người đối diện. Tui với nhỏ em ăn uống no nê, tám 80 triệu câu chuyện thì trời cũng về chiều.  Vài hạt mưa bắt đầu rớt xuống tán lá. Ngồi tám hai đứa cũng nhàm, chúng tôi hỏi chuyện chị bán nước.  Lúc đầu chỉ cũng hổng kể gì nhiều đâu. Thì tự dưng đâu ai rảnh mà kể nhiều chuyện với hai đứa ở tận Quảng Nam vô đây. Nhưng mà hông hiểu sao ba chị em tui nói miết, nói mãi nói quài tới 5h chiều luôn. Tính ban đầu là nói...

Mùa hạ trôi nhanh quá

Hình ảnh
Mùa hạ trôi nhanh quá Còn mình chưa kịp tắm biển Ba mình dân biển. Mẹ mình không dân biển nhưng bơi kiểu gì bà cũng bơi được.  Em mình thì nó không sợ gì nên bơi là chuyện nhỏ. Còn mình, đẻ ra là cái gì cũng sợ. Nên ba tập mãi vẫn không biết bơi, cũng chưa chạm chân xuống nước bao giờ. Rồi tự dưng một hôm trời nắng đẹp, bé đồng nghiệp rủ mình đi tắm biển. Tầm 6h 30 sáng. Biển vắng. Chỉ có vài anh chị tắm. Mình với nhỏ thả mình xuống làn nước ấm. Biển quê mình nước trong vắt, có thể thấy cả từng hạt cát bên dưới. Nắng long lanh nhảy múa trên nước tạo màu ánh kim thật đẹp. Mình ngâm mình tới ngang vai thì bé kia bảo: "Ra xa chút nữa đi chị" "Hông em, hông chị sợ lắm huhu" "Bà làm gì sợ dữ dị bà, nước ngang tầm thui à. Đi theo em nè..." Lúc đầu mình hông đi đâu, kệ, xong mình cũng có nhích ra chút. Mà không đáng kể á. Tí xíu thôi à. Kệ. Haha. Mình thấy làn nước này lan tỏa một cảm giác mát lành, tự nhiên lắm. Hổng biết bao năm nay mình đã bỏ lỡ cảm giác này m...

Quán ăn ở gần nhà

Hình ảnh
Tối đi làm về muộn, mình hay ghé quán cơm gần nhà mua đại hộp cơm về ăn cho lẹ. Thường thì sẽ có một cô bán cho mình. Lúc thì ông chú bán. Cô thì lúc nào cũng vui vẻ, cười nói. Còn chú thì không cười. Nghiêm túc vô cùng. Vì bán cơm cũng đâu có gì vui mà cười chứ nhỉ? Hôm nay có thêm 1 anh bán phụ, do quán quá đông. Cô chú bận quá, không có bán được. Ảnh hỏi mình "Em bán gì? Bán gì chọn đi?". Khi thấy mình cứ đứng ngắm đồ ăn mà chưa suy nghĩ ra được món gì. Thấy mình bật cười, ảnh mới phát hiện ra ảnh nói nhầm. Cười xong mình bảo, "Dạ em ăn thịt gà kho anh ơi". Rồi ảnh nhìn cô chú và cả ba cùng cười. Mình thích ghé quán cơm này vì cô bán cơm lúc nào cũng tươi cười hớn hở. Lúc nào cô cũng ở trong trạng thái rất vui, lúc thì tám chuyện với mấy cô khách, lúc khác thì lại sửa soạn bếp nồi này kia. Nhưng lúc nào mình cũng thấy năng lượng rất đẹp của cô. Có lẽ cả một ngày đi làm cạn pin rồi, nên mình cứ thích ghé mấy quán cơm có người bán cơm như thế. Chỉ để xin tí năng lư...

Cưng hãy yêu lấy những khuyết điểm của mình

Hình ảnh
  Chị bảo: "Sau này, khi đến độ tuổi của chị, em sẽ thấy những lời nói của người khác về mình là ai, vô dụng ra sao, so sánh tự ti với người này, người kia,... Tất thảy chẳng còn quan trọng nữa. Chúng chẳng quan trọng bằng sức khỏe của em, tinh thần của em mỗi ngày em ạ. Thay vì buồn bã mãi vì mình chẳng thể làm được việc gì, vì ai kia bảo mày vô dụng thế, việc bé xíu mà chả làm được, thì thôi. Cứ mặc kệ đi em. Ai giỏi làm được thì mời. Xin mời làm. Em hổng giỏi thì đừng buồn bã, suy sụp quá như vậy Thảo à. Cưng hãy yêu chính những khuyết điểm của mình đi em ạ." Hôm đó ăn trưa ở chỗ làm, mình nghe chị bảo vậy. Khi mình tâm sự với chị về những áp lực mà mình đang và đã đối diện. Trong hành trình lớn lên mỗi ngày, mình đôi lúc cũng phải đối diện với cảm giác thất bại, khó khăn liên tục. Và mình luôn rơi vào cảm giác, mình vô dụng quá. Có mỗi việc nhảy xà cũng không được. Làm toán cũng không xong. Nấu ăn cũng chậm như rùa... Bất tài. Vô dụng. Có lẽ là những từ ngữ đã đi theo mìn...

Một ngày nghỉ không ngủ nướng

Hình ảnh
Chị bảo: "Em thử một hôm chủ nhật không ngủ nướng. Tối thứ 7 ngủ sớm, sáng dậy như ngày thường rồi làm việc em thích. Tới trưa em ngủ như ở chỗ làm xem. Có đỡ mất ngủ hơn hông?". Và mình làm theo thật. Mặc dù, 11h tối mình vẫn uống thuốc. Vì biết đâu, những cách kia không hiệu quả. Mỗi ngày tưởng thật dễ dàng vượt qua, nhưng cũng thật khó để có một giấc ngủ như bình thường. Rất nhiều năm về sau, chắc mình sẽ không thể nào quên được mình đã từng có những giai đoạn nằm xuống mà không thể chợp mắt thế này... Nhưng mà chuyện đó cũng bình thường thôi. Sau này nhìn lại, có lẽ tất cả khó khăn kia cũng hóa hạt cát bé nhỏ giữa đại dương vô trùng này thôi à. Mình không rõ đã uống vào người bao nhiêu loại thuốc, và mình đã làm những gì. Nhưng có lẽ được ngủ đúng giờ mỗi đêm với mình là một hạnh phúc. Và mình thật lòng biết ơn ba má, những người anh chị, bạn bè, đồng nghiệp đã giúp mình trong những ngày khó khăn vừa qua. Thật mắc cười. Khi chỉ có việc đi ngủ thôi cũng cần sự trợ giúp của...

Chiều thứ 7 tan ca

Hình ảnh
Hôm nay thứ 7 tan tầm xong mình chạy xe ra đường. Tự dưng thấy con đường bỗng khác lạ. Ánh nắng chiều ngập tán cây xanh, lộ ra một màu vàng nâu nâu trên lá, mảng màu xanh thẫm của nó vẫn chưa bị chuyển sang đen khi trời sẫm tối. Mình thích cảm giác ngắm những cây xanh dưới nắng, bầu trời hồng hồng trắng dịu nhẹ này. Nó khiến mình tự dưng xanh một cách lạ kỳ. Mình bỗng nhớ nhà. Nhớ buổi chiều đi bộ ngắm cánh đồng ngập ngụa nắng. Khi thửa ruộng bị chia đôi, khi dòng sông lấp lánh kim cương của nắng, chiếu rọi bên hàng cau đủng đỉnh lung lay gió. Ừ thì chiều nào cũng vậy thôi. Cũng là tiếng loa đài phát thanh, nhưng sao mà bình yên quá. Chậm rãi nghe tiếng chim kêu, tiếng mái chèo của cô Năm đi bủa lưới, tiếng xe đạp điện của Má về nhà, tiếng mấy con chó sủa rinh rang,... thấy mọi thứ như một bức tranh hòa điệu. Lắm lúc muốn vẽ thêm, nhưng rồi chỉ muốn ngồi lặng để ngắm nhìn. Rồi má sẽ gọi lớn, "Bủm ơi, xuống coi nấu cơm giúp má chứ ngồi chi trên đó". Rồi, rồi tới công chuyện rồ...

Nếu mình gặp lại chính mình khi còn nhỏ, mình sẽ nói gì?

Hình ảnh
  Tự nhiên đọc được câu hỏi này, cái mình nghĩ liền luôn: "Bỏ hết mấy cuốn sách kia đi. Đi chơi đi. Đi đá bóng đi. Đi nhảy dây đi. Đi chơi với mấy đứa bạn kia đi". "Không cần phải đậu trường chuyên đâu. Ở lại học chung với mấy đứa bạn cùng lớp đi. Vui mà, mình cũng muốn học với tụi nó lắm". "Không cần phải cố gắng gồng lên để hơn điểm của mấy đứa chung lớp đâu. Kệ đi. Ngủ đi. Cho khỏe. Mệt thì ngủ cho khỏe. Không cần phải thi học sinh giỏi đâu. Nghỉ đi. Đi chơi đi". "Sao? Học trường gì á hả? Muốn học gì thì học. Không cần phải học giỏi đâu. Không cần phải 10 điểm đâu. Học tới đâu hay tới đó. Ngủ sớm đi. Đừng uống sting nữa. Đừng uống cà phê nữa. Mệt lắm rồi. Ngủ đi". Thật sự mình của tuổi này chẳng biết tại sao lại chỉ muốn quay về tuổi thơ. Mình nhớ những ngày tháng còn nô đùa ở cánh cửa sau phòng phó hiệu trưởng. Rồi chơi trò chôn chân thành những lô đất như mái nhà của chuột. Rồi xếp những con đường, hàng rào, trang trí. Rồi chơi năm mười. Vui...

Chuyện anh em

Hình ảnh
  Chuyện anh em ở bãi giữ xe trước bệnh viện Hôm đó mình tan ca như mọi ngày thôi.  Vừa về tới bệnh viện, nơi gửi xe thường ngày thì thấy có hai anh em đang chơi cầu lông. Một cậu nhóc và 1 cô bé xinh xắn lắm. Hai anh em đang chơi thì mình chạy xe qua nên cậu nhóc la lớn: "Ê, tránh đường cho người ta đi kìa". Cô em nhanh chóng chạy qua 1 bên cho mình đi. Lúc mình gửi xe xong rồi đi bộ về nhà trọ thì thấy cảnh tan đàn xẻ nghé. Cô bé vứt luôn cái vợt cầu lông, còn bảo "Không thèm chơi với anh nữa". Còn thằng anh thì đi lượm cái vợt rồi gọi với theo hục hặc lắm kìa "Khỏi chơi đi". Mình còn nghe tiếng khóc của cô em chạy đi méc mẹ nữa. Thằng anh thì sợ mẹ la cũng méo máo. Cảnh này thấy quen thuộc ghê. Nhớ ngày còn nhỏ. Mình với con nhỏ em gái chẳng bao giờ chơi chung được cái gì lâu. Chơi 1 chút xíu là quạo đánh nhau, chửi nhau. Cái nhà mình không bao giờ mà thiếu tiếng chửi nhau của hai đứa mình. Hai chị em gái nhưng không hề yên ắng nhá. Cứ phải quậy phá. Và...

Tiệm mì quảng ở con hẻm gần nhà thờ

Hình ảnh
Từ hồi vô Sài Gòn, mình hay kiếm mấy chỗ nào bán đồ quảng ngon rồi cứ mỗi lần nhớ nhà lại ghé. Hem biết có phải do mình kén ăn quá hông mà chẳng có quán nào hợp ý mình hết, nói chung là kiếm cũng mệt nên mình tấp đại vô 1 quán gần chỗ mình ở. Hôm đó là một ngày không được vui vẻ lắm, lòng ngổn ngang với một đống suy nghĩ nên mình quẹo đại vô 1 con hẻm, thì thấy tiệm bán mì quảng. Bước vào thì kêu tô mì thập cẩm rồi ăn thôi. Thích nhất là rau sống ngon mà nói chung mình khoái rau cải. Do nhà ba mình cũng hay trồng. Thật sự là khoảng thời gian gần đây, mình ít ghé lại rồi. Tính từ thời điểm mình về quê hôm 30/4 trở về trước thì cứ cách 2, 3 ngày là mình lại ghé. Tại nhớ nhà suốt với nhiều khi bị overthingking chán chán cái ghé. Nói chung là lúc nào mình vô quán chị chủ bả cũng biết cách mình ăn ra sao rồi nên chỉ cần ngồi im là bả cũng mang mì ra. Chắc là thấy mình chán đời quá nên ông chú thường hay chạy ra dắt xe cho mình. Cứ lúc nào ăn xong tô mì mình lại quất thêm 1 ly sinh tố rồi mì...

Lim dim mơ

Hình ảnh
  Mỗi lần chìm vào những giấc chiêm bao, lần nào mình cũng thấy mình ở nhà ngoại, có Ngoại, Cậu, Mợ với thằng Phát thằng Lộc suốt, rồi mấy lúc qua nhà Dì uống ăn đồ Chú nấu hay ăn sương sa, nước dâu,... Mấy lúc nhảy dây rách quần là không quay lại thôi chứ mấy cảnh đi học về coi phim ké nhà Cậu, ăn cơm trong nhà lúc mưa rơi rột rột trên mái tôn, hồi nhà Cậu chưa sửa. Thấy nhớ. Lúc nào mệt mỏi là cứ mơ quài, mơ mấy đứa bạn cũ hồi còn nhóm Tứ đại màu sắc, nhớ mấy đứa nó quá mà hông dám gặp, sợ tụi nó bận. Mà thật ra cũng sợ mình phiền nữa. Lắm lúc mơ được về nhà, chơi với con mèo, xong rồi được nghe má chửi vài câu, nghe đã lỗ tai lắm chứ. Nhưng mà về nhà thấy yên an lắm, thích cảnh chiều mát, cầm đàn ra hát trước nhà. Hát sai tông, đàn sai nốt nhưng mà gió mát, nước hồ trong veo, cánh đồng trải dài, nắng chiều lung linh đẹp tựa bức tranh sống động. Nghèo chả có tiền, nhưng mà mắt muốn thấy cảnh đẹp, tay chân muốn thảnh thơi phiêu lãng vậy được không? Cái bận rộn, chật chội của cuộc ...