Chiều rồi, đi chơi đá bánh thôi tụi bây ơi...
Chiều. Một buổi chiều bình yên như ngày nào. Nắng vẫn chảy dài trên những bức tường phòng tự học. Tiếng xe cộ vẫn liên tục làm khuấy động không gian yên tĩnh. Cậu bé mặc áo vàng chạy ra cái máy tập chạy. Đôi chân bé nhỏ của cậu không đủ sức để tập cái máy dành cho người lớn, nên cậu để nguyên hai chân lên một bàn đạp, còn tay thì vẫn cầm hai cái tay cầm. Quay được vài vòng, cậu bước xuống, khám phá cái máy khác. Lần này là chiếc máy tập nhún chân. Cậu không nhún chân mà đu mình trồng cây chuối lên cái tay cầm. Cảm giác thật yomost. Mình có có thể cảm nhận khi thấy nụ cười của cậu chợt tóe lên. Đó là cậu bé ngày nào vẫn thi ăn nhanh với mình ở quán bún bò A12. Cậu năm nay chắc khoảng 5, 6 tuổi. Chiều nào, mình ngồi học bài, cũng thấy cậu chạy ra sân tập thể dục chơi đùa. Lúc thì giỡn với mấy bụi cỏ, cây cối, lúc lại chơi với máy tập thể dục, lúc khác lai thấy cậu chạy qua chạy lại, bò lăn bò lóc. Cậu chơi một mình. Khi không có ai, người ta đi tìm cảm giác vui vẻ ở những tạo vật xun...