Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 1 6, 2020

Bà chị yêu quái của tôi

Lâu rồi mới có một cái hẹn đúng nghĩa với chị đồng nghiệp cũ. Nói là đồng nghiệp nhưng thực ra là chị em thì đúng hơn. Chị là người tôi từng làm việc thời còn đi viết báo. Nhưng rồi, chị thì vẫn theo đuổi nghề, còn tôi lại rẽ hướng qua viết sách. Dạo trước, chúng tôi hay có những ngày lang thang cùng nhau viết tin bài đăng trên Thành Đoàn. Cũng có những ngày ngồi ở Hồ Con Rùa tâm sự tỉ tê về cuộc đời. Chị không phải là người chị gái thân thiết với tôi mấy. Chẳng qua vì chúng tôi có khoảng thời gian cùng làm việc với nhau, rồi nói chuyện với nhau cũng thấy hợp nên cứ thân thiết với nhau. Trước đó, chúng tôi quen nhau từ hồi còn trong câu lạc bộ Phóng Viên Trẻ. Lúc đó, chị cũng như bao người khác, cũng chẳng biết gì về nghề báo. Và tôi thì biết sơ sơ. Và thế là chúng tôi cứ đi chung viết bài để học hỏi nhau. Nói thật, nói hợp nhau thế thôi chứ chúng tôi toàn cãi nhau là nhiều. Chị toàn là người chuyên môn cà khịa và sân si với tôi. Còn tôi thì cứ thích cãi lại chị cho bằng được. Hồi ...

Cảm giác cô độc trong đám đông

Tôi thích đi một mình hơn là ở giữa một đám đông. Nhiều người cảm thấy vui vẻ khi sống trong giữa đám đông. Họ thích cảm giác được tán dương, trải nghiệm cảm giác được mọi người tung hô. Vậy mới gọi là sống. Nhưng, tôi thì không. Có lẽ vì tôi là một đứa sống hướng nội, thích những trải nghiệm nhẹ nhàng hơn. Tôi sẽ vẫn xuất hiện trong đám đông. Nhưng có lẽ sẽ nhún nhường, và ở ẩn bên trong số đông đó. Nếu có được tung hô, tôi cũng sẽ khẽ khàng cám ơn rồi sau đó tiếp tục chìm nghỉm trong đó. Và dù có đạt thành tích gì nổi bật, tôi cũng chẳng kể ra nhiều. Vì tôi không có thói quen nói về những gì mình đã làm được cho người ta biết. Việc của mình, mình biết được rồi. Cần gì nói với những người không hiểu gì về con đường mà mình đang đi. Vả lại, có nói ra, biết người ta có quan tâm chăng? Cũng chẳng liên quan gì. Thôi, cứ im lặng và rút. Thường, sau những buổi tiệc dông dài, tôi hay cáo bận về nhà. Chẳng vì tôi thích ở nhà. Thích cảm giác được thư thái bên ly trà, ngồi đọc sách và nghe nh...

Có phải Hai không?

Năm mình 5 tuổi. Trong trí nhớ của mình, ngôi nhà mình ở được lợp bằng lá dừa nước. Tấm phên được ba má đan từ những tàu lá dừa nước xanh mát. Nhà có ba gian. Một gian giữa là bàn thờ gia tiên, gian bên cạnh là chỗ ăn cơm, tivi và gian bên hông là gian bếp. 5 tuổi mình đã biết chạy lon ton quanh nhà rồi. Không biết sao hồi đó mình rất hay tò mò về những thứ linh tinh, cứ chạy theo ba hỏi đủ thứ chuyện. Một dạo nọ, mình đứng ngây người ra trước bàn thờ của một người. Người đó không có ảnh. Chỉ có một chiếc mũ cối nhỏ, màu đen. Mình hỏi ngay ba: - Ba ơi, đây là bàn thờ của ai vậy ạ? - Bàn thờ của anh con đó! - Con cũng có anh hai hả ba? Từ dạo đó, mình biết, hóa ra mình cũng có anh Hai. Má kể lại ngày sinh anh Hai, trời mưa trời gió. Hình như cả ba đứa con của má khi ra đời đều sinh vào cái ngày mưa gió cả. Hôm đó, má đang cấy lúa trên đồng, tự dưng thấy đau bụng. Mà đồng khi ấy chẳng có ai. Má ráng đạp xe về nhà. Bà nội mới hối thúc ba chở má đi bệnh viện. Lên tới nơi, bác sĩ b...