Lê ki ma và chiếc vé về tuổi thơ
Năm nó 10 tuổi, nhà có một cây lê ki ma, thường gọi là ô ma. Mùa ô ma chín, chiều nào, góc nhà nó cũng đầy ắp tiếng cười đùa của chị em nó và anh Minh hàng xóm. Những trái ô ma chín rụng đầy góc sân được tụi nhỏ thi nhau ném vào đầu, vào người rồi cười ré lên. Trời mưa thì núp trong mái chòi trước sân ném, trời hửng nắng lại chạy ù ra ném tiếp. Trái ô ma chín thơm phức, vỏ mềm, chỉ cần tách ra, cắn một miếng ngọt tựa trời xanh rớt xuống đầu lưỡi. Chiều chiều mẹ lại cắp nón đi xem ô ma nào còn xanh đem giấu vào hũ chờ ngày chín... Mãi đến tận 10 năm sau, nó mới lại được nếm lại cái vị ngọt trời xanh ấy trong một lần tình cờ được anh bạn mời ăn. Và chẳng biết vô tình hay hữu ý, khoảng trời ký ức của ô ma trong nó lại hiện lên như mới hôm qua... "Biết trái này là trái gì không?" - Anh bạn hỏi nó, vẻ thách thức. "Trái gì mà tròn tròn vàng vàng, trông quen quen ấy nhỉ? Trái này là trái gì vậy anh?" - Nó ngây ngô hỏi. "Đây là lê ki ma, người miền Trung hay gọi l...