Lê ki ma và chiếc vé về tuổi thơ
Năm nó 10 tuổi, nhà có một cây lê ki ma, thường gọi là ô ma. Mùa ô ma chín, chiều nào, góc nhà nó cũng đầy ắp tiếng cười đùa của chị em nó và anh Minh hàng xóm. Những trái ô ma chín rụng đầy góc sân được tụi nhỏ thi nhau ném vào đầu, vào người rồi cười ré lên. Trời mưa thì núp trong mái chòi trước sân ném, trời hửng nắng lại chạy ù ra ném tiếp. Trái ô ma chín thơm phức, vỏ mềm, chỉ cần tách ra, cắn một miếng ngọt tựa trời xanh rớt xuống đầu lưỡi. Chiều chiều mẹ lại cắp nón đi xem ô ma nào còn xanh đem giấu vào hũ chờ ngày chín...
Mãi đến tận 10 năm sau, nó mới lại được nếm lại cái vị ngọt trời xanh ấy trong một lần tình cờ được anh bạn mời ăn. Và chẳng biết vô tình hay hữu ý, khoảng trời ký ức của ô ma trong nó lại hiện lên như mới hôm qua...
"Biết trái này là trái gì không?" - Anh bạn hỏi nó, vẻ thách thức. "Trái gì mà tròn tròn vàng vàng, trông quen quen ấy nhỉ? Trái này là trái gì vậy anh?" - Nó ngây ngô hỏi. "Đây là lê ki ma, người miền Trung hay gọi là ô ma đó em", anh bạn lém lỉnh trả lời.
Mãi đến tận 10 năm sau, nó mới lại được nếm lại cái vị ngọt trời xanh ấy trong một lần tình cờ được anh bạn mời ăn. Và chẳng biết vô tình hay hữu ý, khoảng trời ký ức của ô ma trong nó lại hiện lên như mới hôm qua...
"Biết trái này là trái gì không?" - Anh bạn hỏi nó, vẻ thách thức. "Trái gì mà tròn tròn vàng vàng, trông quen quen ấy nhỉ? Trái này là trái gì vậy anh?" - Nó ngây ngô hỏi. "Đây là lê ki ma, người miền Trung hay gọi là ô ma đó em", anh bạn lém lỉnh trả lời.
Bốn trái lê ki ma vàng ươm đựng trong chiếc báo nilong gọn ghẽ nhưng lại làm trí óc nó ngổn ngang những kí ức thay phiên nhau xuất hiện. Về anh Minh, người hàng xóm tốt bụng thường hay chạy qua nhà nó chơi với chị em nó trong những ngày tuổi nhỏ. Cũng vào buổi chiều nắng hanh hao vàng ấy, biết bao nhiêu trò tinh nghịch, quấy chiêu đã được ba chiến binh nghĩ ra trong thoáng chốc và chẳng biết tự bao giờ, cái góc sân nhà đã rộn ràng tiếng cười của tụi nhỏ.
Cây lê ki ma năm ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Nó chẳng nhớ nổi chỉ biết rằng cái mùa cuối cùng của cây lê ki ma cũng là năm cây nhiều trái nhất, và những trận nghịch dại của tụi nó cũng oanh liệt nhất.
Đó là trò ném vào người vào chân vào tay để rồi ù té chạy. Chơi hăng say đến nỗi, bị té người nằm xuống đất, dính đầy ô ma mà ba anh em vẫn cười te toét. Còn cố tình bị té để được nằm xuống ườn người trong bãi ô ma nữa.
Cây lê ki ma tán rộng mát lành năm ấy đã chở che cho nó qua bao mùa mưa nắng. Đã làm tuổi thơ nó ngập tràn tiếng cười đùa và những trò nghịch dại. Bây giờ, lên thành phố trọ học, nó ít thấy cây ô ma nào nữa. Và hình như trẻ con bây giờ cũng ít dần những trò chơi như thế. Cuộc sống hiện đại với smarphone, laptop, những đứa trẻ tưởng chừng lại dễ dàng gặp nhau, chơi với nhau lại hóa xa xôi.
Nó lại thầm cảm ơn bà nội - người đã trồng cây ô ma ở góc sân nhà. Nhờ vậy mà nó mới thân thiết với anh Minh. Bây giờ, khi mỗi đứa đã có những con đường riêng, nhà gần nhau nhưng hơn 10 năm chưa có một cuộc gặp mặt nào đúng nghĩa. Hai anh em đôi khi vô tình lướt qua nhau trên đường đời cũng chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng ánh mắt chào hỏi. Biết làm sao khi mỗi đứa đã có định hướng cuộc đời riêng. Những bận rộn ấy đủ khiến người ta không còn thời gian để ngồi lại với nhau, dù chỉ để ôn lại kỉ niệm về cây lê ki ma ngày nào.
Anh bạn bảo nó rằng, vì thèm quá cái hương vị của cây lê ki ma mà anh đã quyết tìm cho ra chỗ bán loại trái cây này. Đi đâu anh cũng hỏi cũng nhìn ngó xem có bán hay không? Và may thay, khi anh tìm hiểu thông tin trên Internet thì biết địa chỉ bán lê ki ma. Và rồi anh mua về ăn. Hỏi ra mới biết, lúc nhỏ anh chưa bao giờ ăn ô ma bao giờ, nên bây giờ lớn lên anh ăn bù lại những ngày nhỏ. Còn nó thì ăn chỉ vì xin một vé về lại tuổi thơ xưa.
Hay quá nè...
Trả lờiXóadạ, ahihi, em cảm ơn anh, thèm lê ki ma quá anh ơi
Xóa