Không gặp hoàng tử thì vẫn bước tiếp nhé...
"Những điều đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều". Cuốn sách của anh Du Phong mình từng đọc nhắc mình nhớ điều này. Nhưng, hôm nay, làm báo cáo, mình như sống lại khoảng thời gian còn làm báo ở Thành Đoàn. Lúc đó, đúng nghĩa làm báo thực sự. Mình đi nhiều, xách máy ảnh, lon ton khắp nơi, viết bài liên tục. Không hiểu động lực nào mình có thể "hăng say" đến vậy? Có lẽ, vì một sự hiếu kỳ, tò mò muốn được viết, được khám phá những con người thú vị, những mảnh đất thú vị và cả chính bản thân nữa. Thời gian ấy đã dạy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Bước qua vỏ bọc của môt cô gái ít nói, mình nói nhiều hơn, hỏi và trò chuyện với nhiều người lạ hơn. Có một điều kỳ lạ là, mình rất hiếu kỳ với những câu chuyện của họ. Và có thể, đôi khi, dành nguyên ngày chỉ để theo họ và nghe họ kể. Quan sát, lắng nghe từng cử chỉ, nét mặt, từng cái nhíu mày của họ một cách tỉ mỉ nhất. Nó sống động, nó nhẹ nhàng, nó ác liệt, nó dã man, nó đậm đà tình nghĩa, nó dạt dào yêu thương. Tất cả, mình t...