Tôi đi khám bệnh
Chiếc xe buýt 89 dừng lại ở ngã ba đường. Chị lơ xe nhìn tôi bảo, "Xíu nữa em dắt chị áo xanh đó vô bệnh viện luôn nha". Tôi dạ vâng lời rồi cầm tay chị áo xanh dẫn vào bệnh viện. Đôi bàn tay chị ấm áp, mềm mại như má. Bất giác nỗi nhớ má trào dâng trong tôi, lạ lùng và đeo bám lấy tâm trí như thể tôi đang dắt má vào bệnh viện khám như ngày tôi lên 8. Tôi dẫn chị vào trong, chị bảo tôi vô lấy phiếu đi, để chị tự đi. Từ đó, tôi để chị từ đi. Với đôi mắt mờ mờ, chị mò mẫm đi trong làn người chen chúc. Trong đầu tôi hiện lên câu hỏi, "Ba mẹ chị đâu?", "Sao lại để chị đi khám bệnh một mình như thế?", "Rồi chồng chi nữa?"... Hàng tá câu hỏi xoay quanh tôi, nhưng, vội vàng biến mất đi trong tâm khảm. Bởi những câu chuyện phía sau ấy, tôi đành phải để sau dấu chấm lửng. Bởi căn bệnh của tôi. Cơn đau bụng vẫn đang cào cáo âm ỉ. Liệu tôi có thể lo lắng cho chị khi tôi vẫn chưa lo xong cho mình. Chính điều này khiến tôi chẳng thể quan sát chị được lâu....