Thôi, lại yêu vậy
Có rất nhiều lần, mình tự hỏi, nếu có thêm một người xuất hiện trong thế giới của mình, có vui không? Và mình hay tự lấy những trải nghiệm quá khứ và gán ghép chúng vào khoảnh khắc đó. Nỗi lo sợ rằng sẽ lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa, nỗi lo sợ lại cô đơn trong một mối quan hệ hay sự tranh cãi mâu thuân về một vấn đề nào đó khiến mình nhanh chóng xua tan ý nghĩa đó. Dù cho, có một vài cơ hội để mình có thể gặp, trò chuyện với nhiều chàng trai khác. Bất cứ chàng trai nào đến với mình, mình cũng sẽ bộc lộ tất cả điểm xấu nhất của bản thân. Lười biếng, hay than thở, ăn nói thô lỗ, nóng giận, bực bội vô cớ,... để họ có thể thấy rằng mình không phải là một đối tượng thích hợp với họ đâu, nên làm ơn, tránh xa tôi ra. Mà đúng thật là mình có những tật xấu đó thật, cũng chẳng biết làm sao để có thể thay đổi. Nói đúng ra là, mình biết cách để giảm bớt chứ? Lười biếng thì chỉ có cách là tìm công việc mình thích và làm việc trong khoảng thời gian nhỏ theo từng chặng kế hoạch, bắt đầu tự hỏi lý d...