Nếu vẫn chưa thể về nhà...
Những ngày này, sau mỗi buổi học về, tôi lại thấy hình ảnh quen thuộc ở con đường dẫn từ ký túc xá ra trạm xe buýt. Một cô/cậu bạn đang kéo va li hay xách túi đi ra trạm xe. Tôi đoán các bạn chuẩn bị về quê. Tôi thấy trong ánh mắt của các bạn niềm vui vẻ, hân hoan, sung sướng. Dù chiếc vali có to cỡ nào, trời ngoài kia có đổ xuống bao nhiêu nắng, các bạn vẫn cười tươi rói. Có lẽ không có hạnh phúc nào bằng việc sắp được trở về nhà. Cảm giác được trở về nhà sau bao ngày mong ngóng thật khó tả, nhất là đối với những đứa xa quê quá lâu. Ngày trước, tôi luôn cảm thấy ghen tị với những đứa bạn có quê nhà ở gần thành phố. Bạn chỉ cần bắt chuyến xe, ngồi khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ là đến nhà. Được tận hưởng cảm giác ăn cơm của mẹ nấu, của ba lo. Rồi lại được thong thả nghỉ ngơi vài ngày ở nơi bình yên ấy. Tôi cũng từng ước rằng nhà mình ở ngay bên cạnh Sài Gòn, chỉ cần bắt chuyến đò ngang là sang. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra, tôi đã sai. Thật ra, quê nhà ở xa cũng có cái thú vị của nó. B...