Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 9 13, 2019

Siêng... siêng siêng...

Hôm nay lại dậy muộn. Vì tối qua ngủ trễ. Mấy hôm nay rất lười biếng nha Cỏ? Làm sao vậy? Thôi, không sao, bây giờ siêng lên chút nhé. Riết rồi cái blog này được lập ra để mình tâm sự mỗi ngày luôn. Thôi kệ, hì. Mình muốn năm nay mình phải viết được 3 cuốn sách mới, thành thảo kĩ năng viết bình luận và không còn sợ bất cứ thể loại nào khác nữa. Nhưng trước khi đó, mình phải hoàn thành báo cáo thực tập cái đã. Vụ này cũng căng nhỉ? Mấy nay lười quá, ngủ nhiều như heo ý, thôi không sao đâu, từ từ rồi ta làm tiếp vậy. Bớt lại khoảng thời gian vào facebook nhé. Thay khoảng thời gian đó bằng cách một khoảng thời gian vào blog và viết một cái gì đó tích cực để tạo động lực tiếp tục làm việc nhé. Ủa, mà nguyên ngày mình có làm gì đâu tự dưng biến mất hết giờ nhỉ? À, đúng rồi, mình ngủ tới trưa. Thôi từ mai chắc phải làm lại thói quen dậy sớm. Chà, hông lẽ lại phải nhờ ai đó kêu mình dậy. Cũng căng hỉ? Thôi từ từ, để kiếm ai nhờ họ kêu dậy hộ vậy. Siêng siêng siêng lên chút nhé.... Mỗi giây ...

Em tin rằng mình mạnh mẽ và có thể giải quyết được tất cả mọi việc một mình

"Em tin rằng mình mạnh mẽ và có thể giải quyết được tất cả mọi việc một mình". Có thật như vậy không? Cách đây 2 năm, mình bị đau chân. Hồi đó mình mới quen anh. Nhưng vì quá ư tự tin về khả năng giải quyết mọi vấn đề của bản thân, mình giấu anh, không cho anh biết về sự nghiêm trọng của vết thương. Lúc đó, mình tự đi bệnh viện một mình. Mình lết cái chân sưng vù kia lên 2 chuyến xe buýt, băng qua đường, suýt nữa bị xe công - ten - nơ tông. (Đấy, tự lo là như thế đấy hả? Hứ, chẳng qua vì xui chớ bộ?) Lúc vừa vào bệnh viện, tự dưng nước mắt ở đâu tuôn ra. Không được khóc. Cũng đâu có gì đâu mà khóc trời? Vì đau chân quá hay vì không có ai than thở?. Hổng biết, hồi đó ghét chính mình vô cùng. Sao lại vô dụng quá chừng như thế. Có cái bệnh viện cũng đi nhầm trạm, xuống nhầm bệnh viện cho được hà...  Ngốc nghếch quá chừng luôn..... Một chị gái, thấy mình lết cái chân đi vừa đi vừa khóc, mới chạy lại hỏi thăm, rồi làm hồ sơ cho mình. Chị lấy tiền mua sổ, làm giấy, rồi chạy đi k...

Đã thương thì chịu đựng nhau....

Nay trung thu, mình vẫn đi tập võ. Đau bụng mà cũng đi đại, vì hôm nay có một cuộc hẹn trò chuyện với những người anh, bạn thân ở trường Bách Khoa. Lâu rồi, chưa được có cơ hội trò chuyện với nhau. Đó không phải là buổi trò chuyện chỉ bàn công việc, ý tưởng, cũng không phải là những buổi hẹn hò của cặp yêu nhau, mà là buổi chia sẻ thật lòng những câu chuyện của mình. Mình được lắng nghe, được tâm sự một chút, rồi về. Thế thôi, vậy là vui rồi. Mình chả biết tại sao, hôm xuống Bến Tre, cũng vui đấy, mà cái cách trò chuyện thi nhau cà khịa nhau rồi cười trên cái nỗi đau của người bị cà khịa, có gì vui đâu nhỉ? Mình chả buồn cười. Mà hình như người ta thích như vậy. Nhớ hồi nhỏ, mình rất chi là tránh xa mấy cuộc vui đó, và luôn như thế, vẫn bị coi là tâm điểm của cuộc vui. Mình cũng mặc kệ, cười thì cười đi, mình chả quan tâm. Hôm nay phát hiện thêm một bí mật của cô bạn cùng lớp võ. Biết nhau lâu, nhưng không ngờ hôm nay mới biết người yêu của cô ấy, lại chính là người đó. Hài. Thôi kệ, ...