Khi hành trình bước vào chặng cuối...
Bạn bè hỏi tôi "Dạo này làm gì mà như ở ẩn vậy?", tôi bảo, "Tôi đi tu". Mà thật vậy. Một ngày của tôi đều gói gọn trong vài việc: ăn, ngủ, gõ chữ, đọc sách. Tôi ít đi chơi với bạn bè. Tôi ít dành thời gian đi mua sắm. Tôi ít dành thời gian lướt facebook, đăng ảnh, chia sẻ bài đăng. Tôi ít ngồi lê đôi mách. Tôi ít tám chuyện, chọc ghẹo bạn bè trên facebook. Tôi sống điềm tĩnh, im lặng và làm việc của mình. Một tháng qua, tôi dành thời gian cho công việc viết sách. Cuốn sách đầu tiên của cuộc đời tôi. Tôi hồ hởi, hạnh phúc, vui vẻ, đau đớn, thất vọng, chán nản, mệt mỏi, tức tối, khó chịu... Tất cả cảm xúc tồi tệ, tăm tối, hạnh phúc tột độ nhất tôi đều trải qua trong khoảng thời gian này. Tôi vui với từng cảm xúc, cung bậc trong những câu chuyện của chị tác giả. Tôi buồn đau với từng câu chuyện của bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm, nóng giận, lo sợ. Tôi thấu hiểu cảm giác của những người stress, lo lắng, chản nản, mất niềm tin. Tôi trải qua tất cả cung bậc tồi tệ nhất của...