Chuyện thực tập_Kỳ gần cuối: _Bao giờ em đi?
**************** Cách đây 4 tháng.... Vẫn là buổi sáng trời nắng trong, tôi mở cánh cửa phòng làm việc, như một thói quen, mỉm cười trước rồi mới mở. Và đằng sau ấy, đón chờ tôi, luôn là nụ cười của anh sếp và các chị. Nhưng, lần này, tôi biết, là lần cuối tôi mở cánh cửa này. Sẽ thôi không còn đến nơi này nữa, cũng sẽ thôi học cách mỉm cười khi mở cửa. Sau khi hoàn thành cuốn sách trị liệu các sang chấn tâm lý, trớ trêu thay, tôi lại không thể chữa nổi các sang chấn trong chính cơ thể mình. Cuối cùng, đành phải chọn cách rời đi. Dù không biết liệu sự ra đi này có chữa được những sang chấn ấy? Ngập ngừng nói lời chia tay với chị, tôi nghĩ, chị sẽ giữ tôi ở lại. Nhưng đổi lại những điều tôi mong, là một cái gật đầu của chị. Không hiểu sao, lúc đó tôi có chút hụt hẫng. Dù đêm qua, tôi đã chuẩn bị tất cả các...