Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 9 11, 2019

Đã kết thúc thêm một chương nhưng không thoải mái lắm nhỉ?

Mình đã làm xong thêm một chương sách chú Nguyễn Đức Tài. Cuốn sách này viết thể loại bình luận. Dựa vào kiến thức đã có sẵn trên mạng, mình viết lại theo góc nhìn của mình, thêm ý kiến của bản thân vào. Mình viết hai bài. Lần này, mình viết trong 6 ngày. Chỉ 4000 chữ, trong 6 ngày. Chưa bao giờ mình viết chậm đến như thế. Cũng chưa bao giờ mình "nhây" như thế cả. Chưa bao giờ mà mình cần phải đi đến một nơi thật xa để xả stress căng thẳng như vậy cả. Và cũng chưa bao giờ mình để nguyên đống đồ như đống núi chả thèm động tới để lo cho bài viết đến như thế. Nhưng cuối cùng, thực sự, đến hôm nay đã làm xong. Làm xong lúc 21h 45 phút. Thực sự mình đã lười biếng đến độ cùng cực rồi đấy Cỏ à? Vừa phải thôi chớ? Thực sự mình chẳng thể tập trung được. Mình nghĩ đến nhiều người, mình phân tâm vào câu chuyện của họ. Mình dành thời gian đi ngủ, mình bị đau. Mình lo sợ quá nhiều và mình đã không bắt đầu vì quá sợ hãi việc viết. Mình cứ thỏa hiệp bản thân như vậy cho đến khi cảm thấy mệt...

Nhạt thì đã sao chứ?

Ngồi bên cạnh anh kia trên xe buýt trở về làng đại học, mình mải ngắm phố phường. Tự dựng, anh bảo, "Em nên hướng ngoại hơn nha Thảo...". Mình hiểu tại sao anh nói như vậy. Chẳng qua vì chuyến đi về Bến Tre lần này, mình hơi ít nói một chút. Không hẳn là kín tiếng. Chỉ là mình nói vừa đủ. Mình biết tên, hỏi tất cả những thông tin cần có của những bạn đi cùng chung đoàn, vẫn cười nói vui vẻ và trả lời các bạn tất cả các câu hỏi. Chỉ là, mình không thể cùng nói mấy câu chuyện và tỏ ra hăng hái hay quan tâm với các chủ đề mà các bạn đang bàn. Bởi chúng chỉ xoay quanh vấn đề học của các bạn, về chuyện làm đường, về kỉ niệm. Mình chỉ hỏi vừa đủ để biết, nghe vừa đủ để hiểu. Còn thời gian còn lại, mình dành thời gian xách máy ảnh đi chụp hình, nói chuyện với cô chú ở dưới xóm và phụ các cô nấu nướng cái gì đó. Không nói nhiều, không hẳn là ít nói. Mình thực sự không muốn cố gắng hướng ngoại làm gì. Mình thích con người của mình như thế này. Hướng nội. Một cô gái sống nội tâm. Nhạt...