Hãy cứ cười như thể chẳng cần biết gì...
Ngày trước, mình cười nhiều lắm, cười chẳng biết vì lý do gì. Cứ thế mà cười thôi. Cười, vì ai đó nói câu gì đó hài hước. Cười, vì thấy mọi người cười. Cười, vì thấy hôm nay mình đang rất điên rồ. Cười, vì nhận ra bản thân đã nói câu gì đó rất khùng. Mình bớt cười khi nào nhỉ? Chẳng nhớ. Aha, cái lúc bị bồ bỏ mà còn cười nữa là. Kệ, bỏ thì thôi. Mình đi kiếm cái khác chơi vậy. Mình thích viết. Mỗi lần viết, là mỗi lần mình cười. Cười, vì hạnh phúc, vì được làm công việc mình yêu, mình thích, mình khao khát và đam mê. Cười, vì những gì mình đã tạo ra, nó hài hước, vui nhộn, dí dỏm, dù, đôi khi, hết sức ngớ ngẩng. Hôm nay, như mọi ngày, mình vẫn cười, khi tỉnh dậy. Vì, hôm nay đã ngủ được, chứ không mất ngủ như đêm qua, và cười, bởi vì mình vẫn còn khỏe, để làm những gì mình thích. Quyển sách mình viết còn vài chương, vài phần nữa là xong, có lẽ mình nên cố gắng giữ niềm vui này. Thế nào nhỉ? Đây là công việc mình thích nhất, từ trước đến giờ. Cũng là thứ giữ niềm vui cho mình ...