Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 12 21, 2019

Anh trai ơi, bắt yêu quái cho em

Đến cuối cùng, cái người ta tìm kiếm, không phải là tiền tài, địa vị, giàu có hay tình yêu mà là một chút niềm vui bé tí tẹo teo... - Anh trai ơi, con yêu quái nó cắn tóc em rồi... - Ôi, thôi lại đây, để anh lấy súng đi bắn yêu quái... Câu chuyện của hai anh em vẫn làm tôi thấy bật cười. Không có yêu quái nào cả, chỉ là tụi nhóc đang hình dung tưởng tượng mình đang ở trong một khu rừng nguy hiểm đầy những mối đe dọa. Và yêu quái chính là một trong số đó. Tôi thấy các em đang chơi, bỗng dọn dẹp đồ hàng, rồi trèo lên bàn. Cậu bé nằm ở trên bàn, cô bé nằm ở dưới ghế. Rồi bỗng có tiếng gà trống gáy. Hai đứa bật dậy, làm động tác tay chân rồi lại xách súng đi bắn. Cả buổi sáng hai đứa cứ chơi suốt như vậy. Tôi thấy các em không nghỉ. Tôi thấy các em luôn cười. Những nụ cười thật nhẹ trong và sảng khoái biết bao. Tôi chợt ước gì mình có thể cười được như thế. Một chút thôi. Nhưng nếu nụ cười chỉ xuất hiện một cách tích tắc rồi vụt bay như bong bóng, còn lại anh tâm hồn ở đấy trơ ...