Im lặng... một chút thôi
" Bài học đầu tiên mà sự trưởng thành dạy cho tôi, đó chính là sự im lặng" Hạ mới đọc được câu nói này trên dòng status, Hạ thấy mình trong đó. Bao nhiêu lần gặp phải chuyện khó khăn, khổ sở, cô đã toan mở điện thoại, soạn ra hàng tá dòng tin nhắn để chia sẻ câu chuyện với anh. Để rồi, đọc lại, cảm thấy chẳng có gì để than thở, cô xóa đi tất cả. Hình như, hơn một lần như thế. Kể từ ngày, anh đã không còn là người ấy của cô nữa. Cô đã từng rất sợ, sợ rằng nếu như cứ trò chuyện với anh, đến một lúc nào đó, cô sẽ bị "nghiện" nói chuyện với anh. Và đến một lúc, cô sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc nếu như một ngày anh rời xa cô. Nếu như trước đây, cô hồn nhiên kể với anh hàng tá câu chuyện, mặc anh có quan tâm hay không, mặc anh có bận hay không, mặc anh có cảm xúc gì trước những câu chuyện đó như thế nào, thì sau chia tay, cô tự học cách vượt qua từng câu chuyện. Cô bớt kể lể, cô thôi những dòng tin nhắn hàng ngàn chữ. Cô thôi mở hộp thoại để tìm anh. Và rồi, khi có...