Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 3 3, 2019

Còn lại gì sau nỗi nhớ?

Hình ảnh
Chiều nay Sài Gòn bắt đầu đổ những vạt nắng gay gắt xuống con đường vào kí túc xá. Những bụi cây xanh bên đường cũng bị nắng làm héo mòn hết cả, ngả vạt ra hai bên đường nhường lối cho đám sinh viên đi học cuối ngày. Vậy là chỉ còn hai đứa đi bộ trên con đường này. Con đường dẫn lối tri thức đã in hằn cả hàng ngàn dấu chân của biết bao đứa sinh viên trường Hạ. Đây là con đường quen thuộc mà Hà và đám bạn thân hằng ngày vẫn đi qua với bao câu chuyện cười đùa vui vẻ. Nhóm 5 đứa con gái, cứ sáng nào cũng đi học chung , gọi nhau í ới từ dãy nhà AG cách hàng cây số cho đến dãy nhà A7. Nhiều lúc ngủ quên, Hạ suýt nữa bị đám bạn “làm thịt”. Vài bữa nhờ đi chung với tụi bạn, Hạ có thêm thói quen dậy sớm, đi học đúng giờ, đi thi không còn lo ngủ quên nữa. Vậy mà giờ, khi hai đứa trong nhóm tách bầy vì đã có xe máy riêng, còn một đứa thì chọn khác chuyên ngành học nên cuối cùng chỉ còn lại hai đứa đi trên con đường “danh vọng” ấy. Kể từ những ngày đó, Hạ cũng dần thấy mình cô đơn hẳn. Dẫu...

Tôi sợ những dòng tin nhắn chúc ngủ ngon...

Điện thoại lại rung lên báo hiệu tin nhắn đến. Là tin nhắn chúc ngủ ngon của một ai đó. Chiếc điện thoại lìa khỏi tay của tôi nhanh chóng. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày anh bắt đầu im lặng với tôi.  Học cách quên anh một cách khó khăn qua từng ngày. Không nhớ tôi đã từng nhắn gì, nhưng những tin nhắn của anh tôi vẫn còn nhớ như in. Chẳng thể nào làm sao quên được. Những tin nhăn chúc ngủ ngon chưa bao giờ tôi thấy ám ảnh đến thế. Tôi sợ bản thân tôi sẽ chẳng còn đủ sức và tâm trạng để làm việc gì. Có những ngày, khi đang ngập trong đống bài vở, hình ảnh anh vẫn cứ xuất hiện như chưa từng có sự chia ly nào. Dường như nỗi nhớ với bất kì một ai là điều khó lòng xóa nhòa được. Nó vẫn hiện hữu ở tâm trí dù bạn có muốn hay không. Hoặc dù cho bạn có cố gắng làm mọi cách, ăn thật nhiều, ngủ thật nhiều, thì nó cũng sẽ chai lì bám lấy tâm trí bạn không rời. Tôi đã thử đâm đầu vào công việc toàn thời gian. Đến cả thời gian ngủ cũng chẳng có nhiều, nhưng hình như càng cố gắng trốn tránh, nỗi nhớ ...