Đứa em gái ngang ngạnh, lì lợm của tôi
Một buổi chiều cuối tháng 6/2019... Mỗi lần tiễn một người ra bến xe buýt về quê, lòng tôi đều nặng trĩu. Cái cảm giác trò chuyện vài phút với người ta, dõi theo họ lên xe rồi tạm biệt họ trở về, thật chẳng vui vẻ gì. Lúc ngồi trên xe buýt về kí túc xá, tôi chợt thấy mắt mình cay cay. Vậy là hết hai tháng em tôi ở Sài Gòn. Một đứa con gái ngỗ nghịch, cá tính hay bị ba má gán cho cái nhãn "lười biếng, ù lì". Lần đầu tiên đi chơi xa. Lần đầu tiên bắt xe khách hơn 20 tiếng xa xôi để thăm người chị gái đang học tận Sài Gòn. Dù ở nhà, hai chị em chẳng có một ngày vui. Không cãi nhau chí chóe cũng đập bàn đập ghế, khóc lóc ồm sồm. Cả ba má đều khốn khổ với hai đứa con gái không bao giờ chịu nhường nhịn nhau. Thế mà hôm nay, nhỏ em gái ngày thường chẳng đi đâu chơi, chỉ ngủ vùi với điện thoại, nay đã biết xách balo lên và đi. Nhớ ngày nó lên Sài Gòn. Đó là một ngày trời không nắng cũng không mưa, hanh hao vàng con đường quanh bến xe miền Đông. Từ 8h sáng, tôi đã xách laptop,...