Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 9 22, 2019

Lắng nghe thanh âm của sự nỗ lực

Lần đầu tiên mình dậy sớm. 4h 30 sáng. Sau mấy năm đi học Đại học, mình luyện thêm thói quen mới, ngủ ngày, thức đêm. Chuyện dậy sớm vào giờ này trở thành điều vô cùng hiếm hoi. Và hôm nay, nhờ dậy sớm, mình đã lắng nghe được vài thanh âm của sự nỗ lực âm thầm xuất hiện xung quanh mình.... Một đứa em trong phòng mình vẫn bật đèn, gõ chữ. Dưới sân, có vài cô lao công đang miệt mài quét lá, vài chú bảo vệ đi ngang qua, kiểm tra đường ống nước. Cô chú vẫn đang làm phần việc của mình. Ở các phòng khác của ký túc xá này, vẫn có môt số bạn đang căm cụi với sấp tài liệu ôn thi. Và ở đâu đó ngoài kia, vẫn luôn có những con người đang cần mẫn làm việc của mình. Dù không ai bắt họ phải làm những công việc này, dù họ vẫn có thể đi ngủ khi sự mệt mỏi xuất hiện, bủa vây tâm trí, dù chẳng ai biết về sự thầm lặng của họ trong những thời khắc mà tất cả mọi người đang say giấc, nhưng, họ chưa từng dừng lại sự nỗ lực đó. Sự nỗ lực, như một cái gì đó vô hình với người khác nếu chỉ được nhìn thấy bằng đ...

Ngốc một chút, có sao không?

Hạ thích quan tâm người khác, nhiều khi quá mức. Một ngày kia, người ta bảo: "Chỉ là chuyện bé xíu thôi mà, có cần em phải như vậy không?". Câu nói ấy, như một viên đá rơi cái tỏm vào mặt nước trong lòng Hạ, làm cô chợt tỉnh ra điều gì. *** Một người anh từng nói với Hạ:"Em là đứa hay sống vì người khác. Em có thể sẵn lòng hy sinh tất cả, giấu giếm tất cả cảm xúc thật của mình để vừa lòng người khác. Thậm chí, nhiều lúc, sẵn sàng chấp nhận đau khổ, để người ta hạnh phúc. Nhưng, khi em càng cố gắng kìm nén cảm xúc thật, càng sống vì người khác quá nhiều, một ngày nào đó, khi không thể kìm chế được nữa, họ sẽ rời xa em chỉ vì em đã đánh mất chính mình rồi..." Những lời nói đó văng vẳng bên tai Hạ. Cô nhớ đến những lần mình bị đau chân. Những lần phải chiến đấu với căn bệnh trong cơ thể mình. Vì nghĩ cho người khác, cô đã quên yêu thương cái chân đau. Cô đã quên rằng bản thân cũng cần một ai đó ở bên cạnh khi đau ốm. Cô đã quên, bản thân cô cũng cần một ai đó lắng ...