Mình sợ về nhà lắm
Từ nhỏ đến lớn, mình thường xuyên bị bạo lực ngôn từ ba mẹ. Đỉnh điểm là năm dịch, mình bị covid và trở về nhà sống 1 năm trời, làm việc và ở nhà ở quê. Ngày nào mình cũng ăn cơm chan với nước mắt. Có những lúc mình cứ tưởng tượng và mong ước rằng mình sẽ có tiền để bắt xe vô lại sài gòn, để thuê một căn nhà để ở. Đó là ước mơ của mình. Mình chỉ muốn chạy trốn khỏi gia đình của mình. Để không phải nghe những câu từ mắng nhiếc của ba mẹ. "Mi vô dụng quá", "Thua ...", "Tính giống cha hay mẹ, hèn gì ngu quá...". Những câu từ ấy cứ ám ảnh mình suốt những năm tháng đó. Hôm sinh nhật mình, mình khóc ướt đẫm cả gối. Điều duy nhất chữa lành mình đó là con Mimi - con mèo mướp của nhà mình. Lúc đó, mình luôn tự hỏi rằng tại sao mình phải sinh ra? Mình chẳng biết lý do nào để mình tiếp tục sống trên đời? Khi mà ba mẹ bảo mình là đứa vô dụng, không biết tính toán làm ăn, "khờ khạo" hay vân vân và mây mây. Nhưng chưa hết, đâu chỉ ba mẹ, ngay cả em gái mình c...