Tập trung chút đi nào, mặc kệ những cảm xúc kia đi...
Cảm xúc là thứ khó lý giải. Hạ từng rất ghét chính bản thân vì mớ cảm xúc hỗn tạp, mâu thuẫn bên trong. Nhưng Hạ không biết, cảm xúc chính là thứ làm nên bản sắc riêng cho con người cô. Nếu bỏ đi chắc sẽ không còn là Hạ nữa. Hạ vốn ít nói, thích viết. Phần nhiều vì cô thường không bộc lộ nhiềy ý kiến trước những chuyện xảy ra xung quanh. Cảm xúc đó sẽ vẫn còn tồn đọng lưu giữ trong đầu, ám ảnh, khiến cô phải luôn viết ra. Tất cả câu chuyện cô thấy, chứng kiến xung quanh chính là chất liệu cho bài viết của Hạ. Nhưng, có lẽ, không đủ để thành bài. Cô viết, như điên. Nhưng nhiều khi viết cũng là cách để an ủi, động viên hay làm bạn với chính mình. Viết cũng là cách để làm cho mình bận rộn. Cô sợ cô đơn? Hay cô lo rằng thời gian của mình có hạn nên phải cố gắng viết để đặng sau này cho con cháu đọc?... Không biết. Chỉ là, trong những khoảng trống của những cuộc trò chuyện với mọi người, cảm giác trống vắng lan tỏa, cô chọn viết để giữ cảm xúc ấy, để biến cảm xúc ấy không trở nên vô ích. C...