Có phải Hai không?
Năm mình 5 tuổi. Trong trí nhớ của mình, ngôi nhà mình ở được lợp bằng lá dừa nước. Tấm phên được ba má đan từ những tàu lá dừa nước xanh mát.
Nhà có ba gian. Một gian giữa là bàn thờ gia tiên, gian bên cạnh là chỗ ăn cơm, tivi và gian bên hông là gian bếp.
5 tuổi mình đã biết chạy lon ton quanh nhà rồi. Không biết sao hồi đó mình rất hay tò mò về những thứ linh tinh, cứ chạy theo ba hỏi đủ thứ chuyện.
Một dạo nọ, mình đứng ngây người ra trước bàn thờ của một người. Người đó không có ảnh. Chỉ có một chiếc mũ cối nhỏ, màu đen.
Mình hỏi ngay ba:
- Ba ơi, đây là bàn thờ của ai vậy ạ?
- Bàn thờ của anh con đó!
- Con cũng có anh hai hả ba?
Từ dạo đó, mình biết, hóa ra mình cũng có anh Hai. Má kể lại ngày sinh anh Hai, trời mưa trời gió. Hình như cả ba đứa con của má khi ra đời đều sinh vào cái ngày mưa gió cả. Hôm đó, má đang cấy lúa trên đồng, tự dưng thấy đau bụng. Mà đồng khi ấy chẳng có ai. Má ráng đạp xe về nhà. Bà nội mới hối thúc ba chở má đi bệnh viện.
Lên tới nơi, bác sĩ bảo vỡ ối gì đó. Rồi chuyển má vào cấp cứu ngay. Bệnh viện xã không có đủ dụng cụ sơ cứu, nên chuyển má ra bệnh viện Đà Nẵng. Anh Hai được mỗ ra. Má bị phù nề. Hình như do thời gian mang thai má làm lụng nhiều quá. Không hiểu sao má có mang mà ba cũng bắt má đi làm nữa. Hay là má muốn đi làm. Chuyện này má không nói. Chỉ kể rằng hồi đó, anh Hai sống được 9 ngày thì ra đi. Má thì nằm viện hết hơn 30 ngày.
Má nói, má chỉ kịp nhìn thấy anh Hai đúng 1 lần. Anh Hai có đôi mắt giống má, còn sống mũi lại cao và đẹp giống ba. Mình nghĩ, nếu anh Hai còn sống, chắc đẹp trai lắm nhỉ?
Vậy là kể từ đó, mình cứ lên thăm anh Hai hoài. Mặc dù anh Hai đã mất, nhưng niềm tin của mình về anh Hai vẫn còn. Anh vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh và giúp đỡ mình rất nhiều thứ. Mỗi lần mất đồ, mình lại lên bàn thờ, lạy lụp, cầu nguyện với Ông Nội và anh Hai. Không biết có phải do ông Nội với anh Hai linh thiêng hay là do niềm tin của mình mãnh liệt quá, nên lúc nào, mất đồ mình cũng tìm ra nhờ cầu viện đến hai người đặc biệt đó. Kể từ dạo đó, cứ hễ gặp gì, mình cứ cầu xin. Thành thói quen.
Đến khi thi Đại học, cũng xin. Và đậu thật.
Rồi mỗi lần ở thành phố này buồn bã quá, mình lại cầu xin anh Hai giúp đỡ cho vui lên. Và vui thật.
Hai năm trước, mình bị què chân. Nên ăn tết sớm. Về nhà, đúng y ngày giỗ Hai. Vậy là, lăn vô bếp nấu nướng bữa cơm cúng Hai.
Năm ngoái lại về trễ, không lo được gì hết. Thấy mà thương Hai quá trời.
Rồi năm nay, lại nhớ nhầm ngày nữa mới ác chứ. Hai nghe được chắc buồn lắm đúng không? Trời ơi, em xin lỗi Hai nhiều. ahuhu. Đầu óc em ở trên ngọn cây hay gì rồi. Có ngày giỗ của Hai mà cũng nhầm cho được. Ngàn lần xin lỗi anh Hai yêu quý của em.
Hôm trước coi phim Anh trai yêu quái, nghĩ nếu Hai còn sống chắc cũng như vầy. Cũng sẽ lo cho em như vầy. Cũng sẽ điện thoại vô mắng chửi như vầy. Nhưng luôn quan tâm em như vầy. Thấy mà thương ghê.
Trời ơi, cầu xin người phù hộ cho anh trai của con trên trời sẽ được bình an, vui vẻ, thành công trong sự nghiệp và mau chóng gặp được chị dâu xinh gái, giỏi giang tốt bụng.
Tự dưng hồi trưa nằm ngủ, nhác thấy bóng một người con trai, sờ trán mình rồi nói cái gì đó. Rồi tự dưng họ nằm bên cạnh. Có phải Hai không nhỉ?
Nhà có ba gian. Một gian giữa là bàn thờ gia tiên, gian bên cạnh là chỗ ăn cơm, tivi và gian bên hông là gian bếp.
5 tuổi mình đã biết chạy lon ton quanh nhà rồi. Không biết sao hồi đó mình rất hay tò mò về những thứ linh tinh, cứ chạy theo ba hỏi đủ thứ chuyện.
Một dạo nọ, mình đứng ngây người ra trước bàn thờ của một người. Người đó không có ảnh. Chỉ có một chiếc mũ cối nhỏ, màu đen.
Mình hỏi ngay ba:
- Ba ơi, đây là bàn thờ của ai vậy ạ?
- Bàn thờ của anh con đó!
- Con cũng có anh hai hả ba?
Từ dạo đó, mình biết, hóa ra mình cũng có anh Hai. Má kể lại ngày sinh anh Hai, trời mưa trời gió. Hình như cả ba đứa con của má khi ra đời đều sinh vào cái ngày mưa gió cả. Hôm đó, má đang cấy lúa trên đồng, tự dưng thấy đau bụng. Mà đồng khi ấy chẳng có ai. Má ráng đạp xe về nhà. Bà nội mới hối thúc ba chở má đi bệnh viện.
Lên tới nơi, bác sĩ bảo vỡ ối gì đó. Rồi chuyển má vào cấp cứu ngay. Bệnh viện xã không có đủ dụng cụ sơ cứu, nên chuyển má ra bệnh viện Đà Nẵng. Anh Hai được mỗ ra. Má bị phù nề. Hình như do thời gian mang thai má làm lụng nhiều quá. Không hiểu sao má có mang mà ba cũng bắt má đi làm nữa. Hay là má muốn đi làm. Chuyện này má không nói. Chỉ kể rằng hồi đó, anh Hai sống được 9 ngày thì ra đi. Má thì nằm viện hết hơn 30 ngày.
Má nói, má chỉ kịp nhìn thấy anh Hai đúng 1 lần. Anh Hai có đôi mắt giống má, còn sống mũi lại cao và đẹp giống ba. Mình nghĩ, nếu anh Hai còn sống, chắc đẹp trai lắm nhỉ?
Vậy là kể từ đó, mình cứ lên thăm anh Hai hoài. Mặc dù anh Hai đã mất, nhưng niềm tin của mình về anh Hai vẫn còn. Anh vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh và giúp đỡ mình rất nhiều thứ. Mỗi lần mất đồ, mình lại lên bàn thờ, lạy lụp, cầu nguyện với Ông Nội và anh Hai. Không biết có phải do ông Nội với anh Hai linh thiêng hay là do niềm tin của mình mãnh liệt quá, nên lúc nào, mất đồ mình cũng tìm ra nhờ cầu viện đến hai người đặc biệt đó. Kể từ dạo đó, cứ hễ gặp gì, mình cứ cầu xin. Thành thói quen.
Đến khi thi Đại học, cũng xin. Và đậu thật.
Rồi mỗi lần ở thành phố này buồn bã quá, mình lại cầu xin anh Hai giúp đỡ cho vui lên. Và vui thật.
Hai năm trước, mình bị què chân. Nên ăn tết sớm. Về nhà, đúng y ngày giỗ Hai. Vậy là, lăn vô bếp nấu nướng bữa cơm cúng Hai.
Năm ngoái lại về trễ, không lo được gì hết. Thấy mà thương Hai quá trời.
Rồi năm nay, lại nhớ nhầm ngày nữa mới ác chứ. Hai nghe được chắc buồn lắm đúng không? Trời ơi, em xin lỗi Hai nhiều. ahuhu. Đầu óc em ở trên ngọn cây hay gì rồi. Có ngày giỗ của Hai mà cũng nhầm cho được. Ngàn lần xin lỗi anh Hai yêu quý của em.
Hôm trước coi phim Anh trai yêu quái, nghĩ nếu Hai còn sống chắc cũng như vầy. Cũng sẽ lo cho em như vầy. Cũng sẽ điện thoại vô mắng chửi như vầy. Nhưng luôn quan tâm em như vầy. Thấy mà thương ghê.
Trời ơi, cầu xin người phù hộ cho anh trai của con trên trời sẽ được bình an, vui vẻ, thành công trong sự nghiệp và mau chóng gặp được chị dâu xinh gái, giỏi giang tốt bụng.
Tự dưng hồi trưa nằm ngủ, nhác thấy bóng một người con trai, sờ trán mình rồi nói cái gì đó. Rồi tự dưng họ nằm bên cạnh. Có phải Hai không nhỉ?
Nhận xét
Đăng nhận xét