Viết nốt hôm nay thôi, nhốt hết nỗi buồn trong 1 lần này thôi
Hôm nay mình nghe bài Đến giờ cơm chị đẹp Ái Phương hát, cái mình thấy ngậm ngùi quá. Mình không ngậm ngùi vì bữa cơm gia đình. Mình chẳng có ước ao trở về nhà để ăn bữa cơm gia đình. Mình chỉ thấy tủi. Mình tủi vì chẳng hiểu tại sao, mình chẳng hiểu sao mình phải cố gắng chuẩn bị bữa cơm gia đình, để rồi nuốt vào người những nước mắt.
Những năm tháng tuổi thơ, mình chưa từng có cảm giác an lành khi ăn bữa cơm gia đình. Mình chẳng biết có phải do mình nhạy cảm quá hay là do mình nghĩ quá. Nhưng mà chỉ cần mình nói gì đó sai, mình chọc giận em gái mình. Là mình phải đi dỗ nó ăn, nó không ăn, mình sẽ bị ba má la. Để rồi, bữa cơm mà mình rất mong chờ, cũng chuẩn bị cất công, thành ra cũng chẳng còn gì ngon lành nữa.
Mình vẫn còn nhớ những ngày đó. Mình vừa ăn cơm vừa chỉ mong cho ba má đừng cất lời. Nhưng chỉ cần họ cất lời thôi, là từng câu từng chữ đâm vào trái tim của mình. Cái cảm giác ba mẹ, những người thân yêu của mình lại nói ra những lời đó. Thấy đau, thấy uất nghẹn ở con tim dữ lắm. Nhưng rồi làm sao, tiếp tục ăn, hay là vừa ăn vừa khóc.
Cơm chẳng còn ngon nữa.
Mình thèm khát một bữa cơm bình lặng. Vậy nên mình đã vô sài gòn, để đi học Đại học và làm việc tới bây giờ. Và cũng ba mẹ khiến mình khóc uất ức rất nhiều lần.
Chưa bao giờ mình cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà ấy. Mình cảm thấy nhà mình không phải là nhà. Và mình sợ hãi khi phải ăn cơm cùng ba mẹ.
Mình luôn phải ăn thật nhanh, nuốt thật nhanh, ăn thật vội. Nếu ăn chậm, ba mình sẽ nói thêm gì đó khiến mình đau hơn. Mẹ mình cũng sẽ chẳng bênh vực mình đâu.
Và không ai cho mình bữa cơm ngon lành đâu.
Và mình thà ở sài gòn, ăn một bữa cơm lặng lẽ trong căn nhà trọ. Một mình mình. Thinh lặng. Có thể ăn chậm chậm, mà không bị ai nói gì làm đau nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét