Vì sao anh phải "tán đổ" được em?

Đêm đã khuya, màn đêm chìm trong u tịch. Những ngày giãn cách này, khu phố trở nên yên ắng lạ lùng. Cơn mất ngủ vẫn đến, điều tuyệt vời là mình có thể lắng nghe những thanh âm nhẹ nhàng của cuộc sống lúc này.

Tiếng xe chạy ù ạc hòa lẫn, khuấy đục không gian. Một vài câu hỏi lại xuất hiện trong đầu mình. Chúng đến rất nhanh, như cơn mưa rào ở Sài Gòn. Cứ đột ngột, làm người ta phải xốn xang lạ kỳ.

Đêm nay, mình có trò chuyện với một người anh. Không nhiều chuyện để nói. Vì hai người vốn ít nói và luôn biết giữ bản thân trong khoảng cách vừa đủ với đối phương. Không quá gần, cũng không quá xa. Không có bất kỳ cảm xúc nào giữa anh em mình. Vì vậy, mối quan hệ mới dài lâu và cũng thoải mái hơn.

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, mình bỗng cảm thấy kỳ lạ. Một cảm giác khó diễn tả. Khó nghĩ. Lung tung. Băn khoăn.

"Vì sao lại phải theo đuổi tình yêu?"

Vì sao phải theo đuổi tình yêu là câu hỏi mình luôn thắc mắc. (Ảnh: Internet).

Một câu hỏi mình luôn dai dẳng trong đầu. Từng đóng vai "thợ săn" (đi tán tỉnh người khác) và cũng được "theo đuổi", mình vẫn cảm thấy day dứt khôn nguôi vì câu hỏi đó. Không dám khuyên ai rằng phải như thế này, thế kia, vì mình cũng là kẻ thất bại trong chuyện tình cảm mà.

Chỉ biết rằng theo đuổi một ai đó luôn khiến ta rơi vào cuộc chiến mà quyền quyết định lại thuộc về người kia. Nếu có thể làm họ vui vẻ và chấp thuận làm người yêu mình, thì ta vui. Còn ngược lại, ta sẽ đau khổ hay sao?

Kỳ thực, theo đuổi một người giống như việc yêu một hòn đá. Khi ở bên cạnh, ta hạnh phúc. Khi chia xa, ta lại quay quắt nỗi nhớ, bồn chồn, bứt rứt.

Chẳng lẽ đích đến cuối cùng của tình yêu là sự đau khổ hay sao? Vậy chừng nào mới tìm được tình yêu đích thực của chính mình hay mãi rơi vào vòng luẩn quẩn của khổ đau?

Ta khao khát có người yêu vì nhu cầu muốn bày tỏ tình cảm và được yêu thương. Một lý do khác nữa vì độc thân làm chúng ta bị "dư" quá nhiều cảm xúc. Khi quá "đầy", người ta sẽ cố gắng kiếm tìm ai đó để trao đi yêu thương. Vì thế, chúng ta không ngại bỏ ra nhiều thời gian, công sức để theo đuổi cuộc chinh phục này. Dẫu biết rằng kết cục đôi khi "ăn cả ngả về không".

Kỳ thực, cuộc sống này rất trớ trêu. Trên đời này không bao giờ có chuyện vì bạn thích người ta mà họ phải thích lại bạn cả.

Tại sao phải cố gắng chạy theo một người không thuộc về mình? Tại sao không dành thời gian đó tận hưởng cuộc sống và trao đi tình yêu thương đó cho chính mình. Kỳ thực, tình yêu chính bản thân vẫn là phương án ít gây tổn thương nhiều nhất. Cũng không sợ rằng bị người khác từ chối hay rời đi.

Nghĩ thế, nên mình mới bắt đầu học cách yêu thương bản thân hơn. Mỗi ngày, chỉ cần cố gắng trở thành một người mà bản thân mình muốn nhất.

Thỏa thích ăn thật nhiều những món ăn ngon. Vừa ăn vừa xem phim vừa nói chuyện với chính mình. Không phải tuyệt vời lắm sao?

Ngay cả những ngày chủ nhât rảnh rỗi, có thể ngồi lì cả ngày đọc sách và xem hàng tá bộ phim cực kỳ thú vị. Đặc biệt là có thể theo đuổi công việc viết và vò đầu bít tai. haha. Hay những ngày ngồi tâm sự với chính mình trong cuốn nhật ký đã úa vàng.

Việc viết những dòng nhật ký vào sổ này là điều mình cảm thấy hạnh phúc nhất mỗi tối (Ảnh: Internet).

Ngày xưa, cứ ngỡ dành nhiều thời gian làm hài lòng người khác là hạnh phúc. Thế nhưng, có cần thiết phải lựa chọn một cuộc sống quá khó khăn vậy không? Trong khi, mình vẫn còn nhiều điều tuyệt vời khác đang chờ đợi.

***

Nơi mình ở hiện tại là căn phòng trọ nằm ở khu phố hẻo lánh ở quận 12. Sự tiện nghi dường như là điều xa xỉ. Nhưng mình vẫn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi thức dậy mỗi ngày. Cảm giác biết ơn vì được sống trong căn phòng nhỏ bé này, được nằm ngủ với chăn ấm, gối bé con và con heo hồng xinh xắn.

Thật tuyệt vời hơn mỗi khi sớm mai và chiều tà mình có thể nhìn ngắm những đám mây lãng vãng trên bầu trời. Một vài bức ảnh tuyệt vời cho khoảng không gian bao la này đã ra đời từ đó. Thật lòng biết ơn vì bản thân đã quyết định chuyển trọ sang ở nơi này.

Bức này mình chụp vào sáng sớm.

Tuyệt vời hơn nữa là mỗi ngày mình có thể làm việc với chiếc máy tính này và trong căn phòng bé nhỏ này. Bên cạnh là chiếc quạt đã già cỗi nhưng vẫn hoạt động tốt. Mỗi cuối tuần lại có thể coi hàng tá bộ phim yêu thích. Dù đôi khi mạng wifi bị rớt và đau khổ vài giây, nhưng không sao, chúng ta vẫn có thể đọc sách và ngủ.

Còn may mắn hơn khi có cây đàn gutar anh Sếp cũ tặng và một đống len, thêu nữa. 

Ôi, căn phòng tuyệt vời, nơi ở tuyệt đẹp và tất cả mọi thứ xung quanh mình sao đáng yêu quá đỗi.

Khu phố bé nhỏ này, công việc mới mẻ này và những con người mới lạ ở đây đã giúp mình biết rằng, tình yêu vẫn ở đó, chờ đợi mình. Những nụ cười đã trở lại với cuộc sống bản thân rồi đây.

Có những lúc, mình hoang hải trước những cơn trở mình của vết thương cũ. Nhưng có hề gì, mình nghĩ rằng bản thân đang rất may mắn khi có quá nhiều điều tuyệt vời bên cạnh.

***

Tình yêu với những điều không hoàn hảo xung quanh

Ngay từ khi mình học cách yêu những khuyết điểm, ngố ngáo của bản thân, mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Trước đây, mình rất hay chỉ trích bản thân. Mình luôn tự đối thoại và xỉa xói làm đau chính mình bằng những lời nói của người khác. Mỗi lần bị ai đó la mắng, mình đều cảm thấy đau đớn.

Nhưng giờ đây, có lẽ, mình đã học cách làm quen với cảm xúc đó. Mình thấy thương bản thân quá đỗi. Và mình bắt đầu chấp nhận cả những khuyết điểm của bản thân và tập làm quen với chúng.

Như chuyện mình hay dậy muộn. Dạo gần đây công việc ít ỏi nên mình thường xuyên có thói quen xấu này. Tuy nhiên, thời gian sắp tới quay trở lại cuộc sống "bình thường", mình phải thay đổi thôi.

Vậy là mình cố gắng vật vã để dậy sớm. Hôm thì 8h, bữa lại 11h. Ngày nào dậy được lại tự thưởng cho bản thân một cốc nước. Hôm không đạt được vẫn tự dành cho mình một viên kẹo và nhủ lòng sẽ cố gắng hơn trong hôm sau.

Thực tế, hành trình chấp nhận khuyết điểm và thay đổi tốt hơn không dễ dàng. Dẫu vậy, mình vẫn cảm thấy hạnh phúc khi bắt đầu và cố gắng mỗi ngày. Không quan trọng là tương lai ra sao, chỉ biết rằng hôm nay chúng ta đã đang và sẽ tiếp tục.

Bức này mình chụp lúc chiều tà. Không biết sao dạo này mình lại yêu cảnh hoàng hôn ở nơi này quá.

***

Quả thực, tình yêu là thứ mạch nguồn cảm xúc lạ kỳ. Nó ẩn dật trong từng xó xỉ bé nhỏ và luôn đợi chờ người ta tìm kiếm. Đôi khi, lại hiện hình ngay trước mắt làm mình phải giật mình thảng thốt. Dù thế nào, nó vẫn kề cạnh, lắng nghe, an ủi và vỗ về mình từng ngày. Vì thế, mình cảm thấy biết ơn và hạnh phúc vô cùng khi đã nhận ra những điều tuyệt vời này trong cuộc sống.


Nhận xét

  1. Oi oi, dị thì bắt đầu một mối tềnh long trời lở đất dí bảng thâng nào chệ ��������

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ô, đúng rồi em nè. Chắc chắn phải như thế rồi. Em cũng vậy nghen em.

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mình bị đuổi rồi hả ta?

Đợi thêm 1 chút được không?

Mình ước được sống như một đứa trẻ