Chị ơi, em nhớ!
Nay mở lại email cũ, cuối cùng cũng nhận được email chị gửi. Một người mà mình rất kính trọng và yêu thương. Chị giống như người đã vẽ nên nhiều màu sắc ngọt ngào cho ký ức tuổi thơ của mình. Thật hạnh phúc vì được lớn lên trong tình yêu thương của chị.
Mình là một đứa trẻ rất may mắn vì sinh ra được chị chăm sóc, dù chẳng phải là thành viên gia đình. Chỉ là chị họ của mình, nhưng sao cái tình cảm chị dành lại vượt ra ngoài ranh giới cảm xúc kia.
Khó lòng có thể diễn tả chữ "Tình" chất chứa trong lòng mình lúc này.
Còn nhớ những cảm xúc vẫn vẹn nguyên như ngày hôm qua.
Là mỗi chiều vừa nấu cơm, vừa ngóng trông tiếng còi xe máy của chị ở con hẻm heo hút. Biết chắc rằng, đằng sau mỗi chuyến trở về, chị sẽ mang về cơ mang là đồ ăn ngon tuyệt cú mèo. Và có lẽ, không thể nào ngạc nhiên khi sở thích ăn uống của mình bắt đầu từ khi còn tấm bé.
Là buổi tối vừa ăn vừa cười hạnh phúc với những món ăn yêu thích. Cực kỳ hấp dẫn và thú vị. Sẽ không phải cố gắng để nhịn thèm nữa mà mọi ước mơ, khao khát tự nhiên được biến thành hiện thực.
Nhưng chị cũng dạy mình về những bài học rất khác.
Mình đã học qua những sự nhăn nhó của chị mỗi lúc mình lên tiệm chụp ảnh. Mình cũng đã học chúng qua những lời nói và cả cuộc đời đầy sương gió của chị.
Hình như những người phụ nữ tự lực, tự cường luôn phải cực khổ nhỉ?
Cả một đời chị lo lắng, suy tư mãi cho người khác, mà có ai lo lắng, quan tâm cho chị đâu? Riết rồi mình thấy thương quá chừng, mà cũng lực bất tòng tâm.
Mong rằng chị vẫn kiên cường vượt qua những khổ đau của cuộc sống này và tiến tiếp chiến đấu. Thương chị vô cùng.
Nhận xét
Đăng nhận xét