Ba ơi, làm ơn đừng so sánh tụi con với "con nhà người ta"?

"Hôm nay, con đã quát lên trong điện thoại với ba như thế. Có lẽ ba sẽ khá bất ngờ khi đứa con gái ngoan ngoãn ngày thường của ba, nay lại nổi nóng và nói những câu nói mà ba chẳng mấy vui vẻ gì. Nhưng ba ơi, có lẽ ba không biết. Những câu nói đã được cất giấu rất rất rất lâu trong tâm khảm của con trong suốt mấy chục năm nay. 
Con là đứa rất nhạy cảm. Từ khi sinh ra, con đã chẳng lanh lẹ giống như những đứa con trong xóm. Không xinh xắn. Cũng không học giỏi. Không nổi bật. Lại khù khờ. Mà theo ba má là chẳng bằng con nhà người ta. Trong những tháng năm của cấp một, cấp hai, cấp ba, con đã sống trong cái cảm giác vô cùng thống khổ khi phải cố gắng chạy đua cho bằng "con nhà người ta". Đã phải quên đi tất cả những thú vui của những đứa trẻ con bình thường khác để lao đầu vào học hành để được học sinh giỏi, vào trường chuyên, đậu đại học... Mọi thứ, cố gắng chỉ để được ba công nhận. Và đến khi đạt được điều đó, con lựa chọn rời xa ba để vào Sài Gòn, thoát khỏi cái khuôn mà ba vạch ra. 
Con biết, mình bất hiếu. Bất hiếu vô cùng. Nhưng, con thực sự quá mệt mỏi với những câu nói hàng ngày ba cứ ra rả vào đầu con. "Mi chẳng bằng một góc con nhà dì Thắng,...".... 
Và bây giờ, em con, lại tiếp tục lại sống trong những tháng ngày đó. Tối nay, con đã nói ra tất cả những cảm xúc khó chịu. Tất cả những mệt mỏi, chán chường, thất vọng như thế nào khi sống trong cảm giác đó. Và con đã cầu xin ba hãy một lần nào đó, thử nhìn vào những điểm tốt của tụi con dù chỉ là chút ít được hay không? Con đã khóc thật to. Đã ré lên trong điện thoại thật lớn đến độ tất cả những đứa sinh viên trong kí túc xá nhìn con như người điên, nhưng con vẫn mặc kệ. Con chỉ muốn nói với ba rằng: "Ba ơi, tụi con thật sự quá mệt mỏi khi cứ phải cố gắng sống để cho bằng cái con nhà người ta mà ba má kỳ vọng rồi. Tụi con có ước mơ, có sở thích, có điểm mạnh, điểm yếu, điểm tốt và cả những lựa chọn của chúng con. Ba hãy làm ơn thử một lần cho tụi con được sống đúng với những gì tụi con có. Đừng đặt tụi con lên bàn cân so sánh với con nhà người ta một cách khập khiễng đến như thế được hay không?'''
Chừng đó mong ước, con đã nói ra hết với ba. Chẳng biết liệu rằng ba có thấu hiểu cho em con hay không. Mỗi đứa con có những nét tính cách riêng. Có thể vài thứ em không làm được, nhưng bù lại, em vẫn giỏi vài thứ khác. Sao ba cứ lấy những cái không làm được của em rồi xỉa xói, rồi la mắng, rồi so sánh với "con nhà người ta". Để rồi, em càng ngày thu mình lại, càng ít nói, ngại chia sẻ, không dám đứng bên cạnh những đứa "con nhà người ta" của ba má. Tại sao chăng ai nhìn thấy những điểm tốt của em rồi khích lệ, động viên em làm tốt những điều ấy mà lại cứ cô lập, dồn em đến đường cùng như thế? Con thương em. Và con sẽ bảo vệ nó đến cùng nếu như ba má cứ mãi lấy em ra so sánh với con nhà người ta hoài như thế. Dù ba có la, có chửi con, con vẫn phải nói ra những điều đó. 
Tại sao em cứ phải giống như con nhà Dì Thắng lúc nào cũng phải ra đồng cắt cỏ thì mới là đứa con ngoan? Tại sao phải giống như con nhà cô Năm là đi làm cô giáo rồi dạy này nọ, kiếm tiền thì mới giỏi? Mỗi người có một sở trường riêng, việc của tụi con là phải tìm cách phát huy sở trường biến chúng thành cơ hội và phát triển đi lên chứ cứ suốt ngày chăm chăm vào điểm yếu của con cái rồi xỉa xói, làm thui chột con đường con cái mình hay sao? 
Lúc con nói chuyện con sẽ đi học báo chí ở Sài Gòn. Ba cấm cản. Chỉ ra hàng tá lý do. Con ít nói. Con khù khờ làm báo không được. Mà đâu chỉ có ba, có má, có cô, có bác, chú dì, ai cũng xúm lại bảo thôi đừng học báo con ơi... Nhưng con vẫn ngoan cố đi học. Tại sao vậy? Bởi vì con muốn dùng hành động của mình chứng minh cho những người xung quanh con thấy, những đứa chẳng ra gì, ngu ngu, khờ khờ của ba, má, của dòng họ ấy có thể làm được điều gì. Nếu khi đó, con cứ sống mãi trong những ý nghĩ của những người thân, không dám bước ra khỏi vùng an toàn, liệu con có phát hiện ra rằng con vẫn có những năng lực khác, những khả năng tiềm ẩn khác hay không? Tất nhiên là không hề có chuyện đó rồi. 
Và, bây giờ, con không thể để em con phải chịu nỗi khổ của con trước kia. Con thấy thương em quá. Thương cái con bé đang cố gắng vẫy vùng mà không có lấy một cánh tay nào cho nó nương tựa. Không có ai động viên, khích lệ, nhẹ nhàng nâng đỡ những bước đi của nó. Không có ai cho nó được làm chính nó. Thôi thì, con sẽ làm điều đó. Tối nào, tụi con cũng ráng tâm sự với nhau. Nó chẳng nói chuyện gì nhiều với con đâu. Con phải ráng hỏi. Phải moi móc nhiều chuyện nó mới nói. Cái con bé ấy, bề ngoài mạnh mẽ mà bên trong yếu đuối vô cùng. Rồi hai chị em con lại cố gắng an ủi, bảo ban lấy nhau mà cố gắng sống vui mỗi ngày. 
Con không trách ba vì những điều đó. Có lẽ, đó là cách dạy của ba. Nhưng sau này, nếu may mắn làm mẹ, con sẽ lắng nghe và đăt lòng tin vào con của mình. Sẽ để cho chúng được thoải mái lựa chọn con đường riêng. Con sẽ ngày ngày cổ vũ, động viên chúng phát huy những điểm mạnh, sở thích của chúng. Sẽ không phán xét, sẽ không phàn nàn, sẽ không so sánh với "con nhà người ta" làm gì cho mệt mỏi. 
Thôi, con đã nói hết những tâm can của con. Mong rằng ba hiểu cho con những điều này. Thương ba má vô cùng luôn. huhu"
Mình viết ra những dòng này, chỉ đơn giản là ghi nhớ lại những gì mình đã nói với ba và những suy nghĩ của một đứa con gái với ba. Có thể sai, nhưng mình vẫn tin tưởng rằng mình không hối hận khi nói ra những điều thật lòng, tự trong chính tâm can của mình. Mình thương ba má, thương em gái hơn tất thảy mọi điều trên thế gian này. Và cái nhà ấy, tự bao giờ đã trở thành bến đỗ hạnh phúc mà mình lựa chọn để trở về, khi chẳng may cảm thấy áp lực công việc đang bủa vây. Nhưng, hình như, dạo gần đây, cái nhà ấy đang gặp bão. Những cơn bão trong lòng người lại càng khó lòng có thể vượt qua hơn cả những cơn bão trên đài dự báo thời tiết. Nhưng mình tin, tình yêu thương sẽ là thứ giúp ba, má, em gái và cả mình vượt qua cơn bão này. Có thể biết đâu, sau cơn bão này, cả nhà mình sẽ hiểu nhau hơn, sẽ lắng nghe nhau hơn và sẽ biết cách vượt qua những cơn bão khác. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mình bị đuổi rồi hả ta?

Đợi thêm 1 chút được không?

Mình ước được sống như một đứa trẻ