Ủa, con không đi chơi hả con?...
- Về quê sao không đi đâu hết con
- Dạ, con ở nhà cũng vui mà ba...
****
- Dạ, con ở nhà cũng vui mà ba...
****
Ngày đầu về nhà, ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, Hạ bắt đầu cảm thấy hình như mình đã khá quen thuộc với mấy lọ mắm muối rồi. Hạ nấu ăn từ lớp 7. Lúc đó má đi làm về trễ, đói bụng quá, Hạ xuống nhen lửa, nấu cơm, rồi nấu nồi canh rau ngót. Nêm nếm theo quán tính, cộng với chút trí nhớ "cá vàng" của nó, món canh không tệ lắm.
Mỗi lần má nấu, Hạ thường xuống nhìn, đợi, với cả ăn vụng. Hình như ánh mắt của Hạ biết ánh lên sự "đói bụng". Lúc đói, sẽ hiên lên cả trên đó, nên má chả cần hỏi, thấy ánh mắt nó là mở nồi, lấy đũa gắp cho nó miếng thịt bé tí. hihi. Ngon tuyệt vời luôn. Hạ cứ nấu ăn qua các năm học cấp 2, cấp 3 như thế. Rồi kĩ thuật nấu nướng lên dần. Mấy bữa đầu ba má la quá trời quá đất, chê lên xuống, nó cũng nghe rồi khắc phục từ từ. Bữa ba má không chê nữa, nó cũng hỏi ba má hôm nay cá có mặn quá không, canh có ngọt quá không để điều chỉnh kịp.
Mỗi lần má nấu, Hạ thường xuống nhìn, đợi, với cả ăn vụng. Hình như ánh mắt của Hạ biết ánh lên sự "đói bụng". Lúc đói, sẽ hiên lên cả trên đó, nên má chả cần hỏi, thấy ánh mắt nó là mở nồi, lấy đũa gắp cho nó miếng thịt bé tí. hihi. Ngon tuyệt vời luôn. Hạ cứ nấu ăn qua các năm học cấp 2, cấp 3 như thế. Rồi kĩ thuật nấu nướng lên dần. Mấy bữa đầu ba má la quá trời quá đất, chê lên xuống, nó cũng nghe rồi khắc phục từ từ. Bữa ba má không chê nữa, nó cũng hỏi ba má hôm nay cá có mặn quá không, canh có ngọt quá không để điều chỉnh kịp.
Từ dạo đi học đại học, nó ít về quê hẳn, cái bếp cũng xa lạ với Hạ. Cô về dạo hè, dịp tết. Thời gian ít, cô xuống bếp dăm bữa rồi cũng đi. Vì thế mà, nhiều lúc, mỗi lần về, cô lại nấu sống cơm vài lần, kho cá mặn vài hôm. Tất nhiên, ba má lại la cô không biết bao nhiêu lần.
Hồi nhỏ, mỗi lần ba má la, cô đều khóc. Con gái, tính tình gì mà mít ướt vô cùng, hở xíu là khóc. Lớn lên, ba má la thế nào, cũng chẳng khóc nổi. Có phải do hồi nhỏ khóc nhiều quá, hết cả nước mắt rồi nên lớn lên chẳng còn nước để khóc? Tất nhiên là không phải. Chỉ là chưa đến độ phải khóc như lúc nhỏ thôi. Càng lớn, Hạ càng biết cách kìm chế, kiểm soát cảm xúc của bản thân. Biết lúc nào nên khóc, lúc nào nên bình tĩnh vượt qua cảm xúc tiêu cực. Khóc cũng là một cách giúp cô đào thải những cảm xúc buồn phiền, stress trong người. Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc khóc giúp não tiết ra chất Endorphin - một loại hoocmon tiết ra để giúp cân bằng cảm xúc và giúp giảm đau đầu. Vì thế mà, mỗi lần khóc, Hạ luôn có cảm giác như được trút đi tất cả mọi buồn phiền, đầu óc nhẹ nhàng hẳn. Tuy nhiên, không vì thế cô lạm dụng chúng. Cái gì mà đạt đến độ "quá" cũng chẳng tốt đâu.
Lại nói chuyện nấu nướng, kể từ dạo ít nấu, Hạ nấu càng dở. Ba má la hoài. Hôm về quê, ba còn chả cho nó vô bếp kho gà. Huhu, nó nấu cũng đâu có dở đến độ như vậy. Nhưng mà phải công nhận, bữa đầu tiên nó nấu, thảm hại thật. Gà kho khá mặn, canh cũng chưa ngon lắm. Hey, thôi chấp nhận vậy. Hạ bắt đầu tập nấu lại. Cứ 10h, sau khi đọc bản thảo sơ sơ, nó xuống bếp, nấu nướng. Chuyện nấu nướng này, khiến Hạ nhớ những năm tháng cấp 2, cấp 3 quá. Ngày đó, Hạ học buổi chiều, cũng vào tầm giờ này, tay vừa cầm cuốn sách, tay kia vừa lặt rau. Học bài kiểu này thật khó khăn. Thế mà nhanh thuộc lắm đó chớ. Hồi đó nấu bếp củi, lọ nghẹ, than củi lấm lem hết cả tập vở. Mà Hạ cũng kệ, vậy cũng vui mà, Hạ lấy bút chì, tô vẽ thêm nhiều họa tiết lên cuốn tập kia. À, lại nói chuyện vẽ, Hạ bỗng bật cười. Không có cuốn tập nào của Hạ mà không có những nét vẽ. Có lẽ vì đầu óc không tập trung lắm nên lúc nào học bài, hay nghe giảng, đầu óc Hạ cũng chỉ nghĩ ngợi lung tung. Vẽ là cách để giải tỏa chúng. Chỉ cần giở cuốn tập của Hạ sẽ luôn thấy chi chít những nét vẽ hình thù minh họa bên cạnh nội dung. Hạ rảnh lắm, thời gian nghe giảng không có mà còn cố gắng tranh thủ vẽ minh họa nội dung bài giảng bên cạnh nữa chớ. Ừ, chỉ là Hạ thích học qua hình vẽ thôi. Vẽ giúp cố phát triển trí tưởng tượng, lại có thể ghi nhớ nội dung lâu hơn mà còn giúp Hạ thoải mái tự do sáng tạo, cớ gì mà không vẽ chứ?
Mấy bữa về quê Hạ thấy vui. Vui vì được nấu nướng lại. Cũng vui là thấy ba má ăn ngon miệng chớ không chê như bữa đầu nữa. À, mà phải nói là dạo này có tiến bộ hơn lúc trước, chớ mấy hồi về nhà, vào bếp là quậy tưng cái nhà bếp lên, đổ đồ, rớt nồi, bể chén chỉ là chuyện "thường tình" của cô thôi.
Về quê, cứ mỗi buổi tối, Hạ cùng ba má xem mấy bộ phim cổ trang chiếu trên ti vi. Sau bữa tối, tivi thường chiếu mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc như Tiêu Thâp Nhất Lang, Phủ Khai Phong.... Ba má thích coi phim, nên nó coi với ba má. Cũng vui. Coi phim chung với ba má, vừa xem vừa bình luận phim. Nó chuyên môn khen gái xinh, chê trai xấu và chửi mấy thằng con trai "đểu cáng". Buổi trưa cũng thế, vừa coi vừa chửi cái ông kia đã có vợ mà lại còn ngoại tình nữa. Nó chẳng thích loại đàn ông đó. Đã lấy vợ mà còn ngoại tình sao? Nó bỗng nghĩ, nếu chồng nó cũng ngoại tình, chắc nó sẽ ly dị ngay. Cố gắng níu kéo có phải là cách tốt hay không? Cái gì là của mình sẽ thuộc về mình, cái gì không phải của mình, cố gắng níu kéo cũng chẳng bao giờ có được. Đàn ông như nào, Hạ không thể hiểu hết, nhưng càng xem phim, Hạ lại càng thất vọng về đàn ông tốt trên thế gian này. Lúc yêu thương, họ thề sống thề chết, quan tâm âu yếm các kiểu, lúc "mê gái", lại trở mặt, giở giọng đểu cáng, làm khổ người phụ nữ mình từng yêu thương ngay.
Tự nhiên coi phim xong, Hạ chẳng còn tin vào tình yêu trong sáng trên cuộc đời này nữa. Tình yêu luôn đi kèm với dục vọng. Hạ đã từng thấy nhiều cặp đôi chia tay vì cô gái không đáp ứng "nhu cầu" của đàn ông hay người đàn ông cảm thấy "chán" cô gái đó. Có hàng tá bộ phim, bài viết nói về tình yêu nhan nhản, và người ta mặc định rằng khi yêu tức là cũng phải kèm với chuyện "làm tình". Mọi lý thuyết đều có thể đúng hoặc sai, nhưng với Hạ, nếu người đàn ông yêu cô gái thật lòng sẽ luôn biết quan tâm đến cảm nhận của cô ấy. Nếu anh ta dễ dàng cảm thấy bực bội, khó chịu khi cô ấy không đồng ý quan hệ, lại lấy cớ rằng sao đã yêu anh ta mà còn không "trao" cho anh tất cả? Nói thật, chẳng qua, các anh chỉ đang yêu chính bản thân các anh mà thôi. Nếu các anh biết quan tâm đến cảm nhận của cô ấy, các anh sẽ chẳng bao giờ bắt ép người con gái của mình làm như vậy cả. Và nếu thương thật lòng, các anh sẽ chẳng bao giờ đi "ăn phở" rồi cố gắng biện minh cho hàng tá lý do như thế.
Một tình yêu giữa hai tâm hồn luôn thấu hiểu nhau có lẽ đã trở thành thứ ngọc trai hiếm hoi giữa dòng sông rộng lớn. Nhưng liệu Hạ có nên dập tắt tất cả niềm tin vào thứ tình cảm tưởng chừng như mong manh dễ vỡ ấy? Cô không biết, chỉ là cô hơi băn khoăn đôi chút. Điều gì khiến cho những ông bà cụ dẫu tóc đã bạc, răng đã rụng vẫn luôn đồng hành với nhau đến những ngày cuối cùng? Sợi dây bền chặt hay sức mạnh vô hình nào có thể gắn kết những con người ấy dẫu sắc đẹp, tiền tài, địa vị đã nối gót nhau rời bỏ họ? Có lẽ câu trả lời chính là thứ tình yêu trong sáng, chân thành. Là sự thấu hiểu, lắng nghe, quan tâm đối phương vô hạn.
Hạ nghiện việc. Về quê lần nào cũng ôm laptop về. Không buông công việc được. Thời gian rảnh rỗi, Hạ sẽ lấy laptop ra gõ lung tung cho đỡ chán. Khi ngồi không, nó thấy cơ thể mệt mỏi. Lúc làm việc, có mệt thật, nhưng cảm thấy bản thân có ý nghĩa. Vì thế, Hạ nhận thêm một job mới. Khó. Đúng là từ này. Hạ dành cả tuần để làm nó. Vẫn không xong. Mới sáng nay, 3h sáng, Hạ mới hoàn thành xong. Nhưng thực sự không vừa ý chút nào. Nó vượt ra khỏi khả năng của Hạ, Hạ không biết làm thế nào nữa. Hạ buồn. Nhưng thôi, không sao, phải có thử thách, gian khó thì mới trưởng thành được chớ? Dễ dàng quá, Hạ không thấy vui nữa. Ừ, mâu thuẫn quá đi.
Mấy bữa về quê Hạ thấy vui. Vui vì được nấu nướng lại. Cũng vui là thấy ba má ăn ngon miệng chớ không chê như bữa đầu nữa. À, mà phải nói là dạo này có tiến bộ hơn lúc trước, chớ mấy hồi về nhà, vào bếp là quậy tưng cái nhà bếp lên, đổ đồ, rớt nồi, bể chén chỉ là chuyện "thường tình" của cô thôi.
***
Xem phim, nói chuyện với ba má - ủa, sao giống hồi nhỏ quá?Về quê, cứ mỗi buổi tối, Hạ cùng ba má xem mấy bộ phim cổ trang chiếu trên ti vi. Sau bữa tối, tivi thường chiếu mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc như Tiêu Thâp Nhất Lang, Phủ Khai Phong.... Ba má thích coi phim, nên nó coi với ba má. Cũng vui. Coi phim chung với ba má, vừa xem vừa bình luận phim. Nó chuyên môn khen gái xinh, chê trai xấu và chửi mấy thằng con trai "đểu cáng". Buổi trưa cũng thế, vừa coi vừa chửi cái ông kia đã có vợ mà lại còn ngoại tình nữa. Nó chẳng thích loại đàn ông đó. Đã lấy vợ mà còn ngoại tình sao? Nó bỗng nghĩ, nếu chồng nó cũng ngoại tình, chắc nó sẽ ly dị ngay. Cố gắng níu kéo có phải là cách tốt hay không? Cái gì là của mình sẽ thuộc về mình, cái gì không phải của mình, cố gắng níu kéo cũng chẳng bao giờ có được. Đàn ông như nào, Hạ không thể hiểu hết, nhưng càng xem phim, Hạ lại càng thất vọng về đàn ông tốt trên thế gian này. Lúc yêu thương, họ thề sống thề chết, quan tâm âu yếm các kiểu, lúc "mê gái", lại trở mặt, giở giọng đểu cáng, làm khổ người phụ nữ mình từng yêu thương ngay.
Tự nhiên coi phim xong, Hạ chẳng còn tin vào tình yêu trong sáng trên cuộc đời này nữa. Tình yêu luôn đi kèm với dục vọng. Hạ đã từng thấy nhiều cặp đôi chia tay vì cô gái không đáp ứng "nhu cầu" của đàn ông hay người đàn ông cảm thấy "chán" cô gái đó. Có hàng tá bộ phim, bài viết nói về tình yêu nhan nhản, và người ta mặc định rằng khi yêu tức là cũng phải kèm với chuyện "làm tình". Mọi lý thuyết đều có thể đúng hoặc sai, nhưng với Hạ, nếu người đàn ông yêu cô gái thật lòng sẽ luôn biết quan tâm đến cảm nhận của cô ấy. Nếu anh ta dễ dàng cảm thấy bực bội, khó chịu khi cô ấy không đồng ý quan hệ, lại lấy cớ rằng sao đã yêu anh ta mà còn không "trao" cho anh tất cả? Nói thật, chẳng qua, các anh chỉ đang yêu chính bản thân các anh mà thôi. Nếu các anh biết quan tâm đến cảm nhận của cô ấy, các anh sẽ chẳng bao giờ bắt ép người con gái của mình làm như vậy cả. Và nếu thương thật lòng, các anh sẽ chẳng bao giờ đi "ăn phở" rồi cố gắng biện minh cho hàng tá lý do như thế.
Một tình yêu giữa hai tâm hồn luôn thấu hiểu nhau có lẽ đã trở thành thứ ngọc trai hiếm hoi giữa dòng sông rộng lớn. Nhưng liệu Hạ có nên dập tắt tất cả niềm tin vào thứ tình cảm tưởng chừng như mong manh dễ vỡ ấy? Cô không biết, chỉ là cô hơi băn khoăn đôi chút. Điều gì khiến cho những ông bà cụ dẫu tóc đã bạc, răng đã rụng vẫn luôn đồng hành với nhau đến những ngày cuối cùng? Sợi dây bền chặt hay sức mạnh vô hình nào có thể gắn kết những con người ấy dẫu sắc đẹp, tiền tài, địa vị đã nối gót nhau rời bỏ họ? Có lẽ câu trả lời chính là thứ tình yêu trong sáng, chân thành. Là sự thấu hiểu, lắng nghe, quan tâm đối phương vô hạn.
***
Viết - cho bậnHạ nghiện việc. Về quê lần nào cũng ôm laptop về. Không buông công việc được. Thời gian rảnh rỗi, Hạ sẽ lấy laptop ra gõ lung tung cho đỡ chán. Khi ngồi không, nó thấy cơ thể mệt mỏi. Lúc làm việc, có mệt thật, nhưng cảm thấy bản thân có ý nghĩa. Vì thế, Hạ nhận thêm một job mới. Khó. Đúng là từ này. Hạ dành cả tuần để làm nó. Vẫn không xong. Mới sáng nay, 3h sáng, Hạ mới hoàn thành xong. Nhưng thực sự không vừa ý chút nào. Nó vượt ra khỏi khả năng của Hạ, Hạ không biết làm thế nào nữa. Hạ buồn. Nhưng thôi, không sao, phải có thử thách, gian khó thì mới trưởng thành được chớ? Dễ dàng quá, Hạ không thấy vui nữa. Ừ, mâu thuẫn quá đi.
***
Lúc Hạ viết mấy dòng này, con mèo con đang nằm trên chân Hạ, còn Lu - con chó nhà Hạ, nằm bên cạnh. Về nhà, chó mèo như bạn thôi, cứ mỗi lần Hạ làm bài, chúng lại quấn quýt bên cạnh. Lúc cảm thấy stress quá, Hạ lại vuốt ve chúng. Vui ghê.
Nhận xét
Đăng nhận xét