"Tao chỉ muốn tim một người để trò chuyện"
"Tao chỉ muốn tìm một người trò chuyện"
Nhỏ nói với bé bạn của mình như thế. Ừ, có thể là vậy thật. Vì sợ cô đơn hay vì lý do gì nhỉ? Có thể cả hai cũng có thể là không phải cả hai.
Nhỏ từng rất sợ cô đơn. Cô đơn khi mỗi lần mở hộp thoại messenger ra thì chẳng thấy một tin nhắn nào, mở điện thoại ra thì toàn tin nhắn tổng đài. Vì vậy, nhỏ chọn yêu đại một người. Bây giờ nghĩ lại chắc ai cũng bảo nó ngu ngốc, nhưng thời điểm đó đối với nó, hành động yêu đại một người không hề sai. Bởi chỉ đơn giản là thời điểm đó nó cần một người để trò chuyện và trò chuyện thế thôi. Còn nếu như không được đáp lại thì chia tay thôi. Nhưng rồi, chia tay thật. Lý do vì hai người không hiểu nhau, không lắng nghe hay vì không có thời gian dành cho nhau? Nhỏ không biết hết tất cả. Chỉ là nó nhận ra rằng, trước khi quen ai đó, hãy tự học cách vượt qua nỗi cô đơn trong lòng và không quá mong đợi vào người khác sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng mình.
Nhỏ đã từng trải qua khoảng thời gian trống vắng khi người đó biến mất. Nhỏ lao đầu vào làm việc điên cuồng, chỉ vì để quên hình ảnh của họ. Ngốc nghếch quá ư? Có thể, vì sau lần đó, nó sụt mất 4 kí lô. Một sự kiến báo động rằng sức khỏe nó đang không ổn. Và đúng thật, nó thôi không làm việc nữa. Nó dừng lại, và cảm thấy à, hình như mình chẳng cần ai trò chuyện mình vẫn vui. Rồi tự nhiên một người khác lại đến. Nó không biết sẽ đối xử với họ ra sao. Hình ảnh người cũ khiến nó không biết nên quyết định như thế nào.
Những ngày tháng đấu tranh tư tưởng càng đến, nó lại càng lo sợ rằng nếu như nó tiếp tục, những ám ảnh cũ sẽ chẳng thể buông tha. Nó lại sẽ chia tay và làm khổ người ta thôi. Vì vậy, nó quyết định dừng lại.
Nó tiếp tục học cách vượt qua nỗi cô đơn trong lòng mình. Dù chẳng dễ dàng gì. Thế rồi, nó quen một người anh khác. Tự dưng họ đến vào bước vào đời nó một cái rụp, làm nó bất ngờ quá chừng luôn. Nhưng mà, nó cũng cứ bình thản trò chuyện với người anh này. Chẳng biết có phải vì từ nhỏ, anh mất sớm, nên nó cứ coi ai cũng là anh hai nó hết. Và nó cứ trò chuyện với họ chẳng khác gì anh hai thôi. Có gì lăn tăn đâu nhỉ?
Nhưng có điều là, nó lại cực kỳ thích kể chuyện với anh. Dù đôi khi, anh chả quan tâm nói gì. Cứ cười cười, hay haha dòng tin nhắn của nó. Mà nó, thì lại chả quan tâm anh có muốn nghe không, nó cứ kể đủ hết. Mặc cho anh chẳng xem gì. Rồi, anh cũng có người yêu, thì thôi, nó cũng chúc anh hạnh phúc. Nó cũng hơi buồn, vì như mất người anh trai. Nhưng nó cũng vui, vì ít ra anh đã có bến đỗ của mình rồi.
Thế rồi, nó cũng lại đi tìm một người khác để trò chuyện. Nó lại gặp một người anh khá đứng đắn, nghiêm khắc và ít nói. Lại hay thức khuya. Mà nó lại cũng là đứa hay cú đêm. Thế là nó trò chuyện với anh xuyên màn đêm. Nó học được ở anh cái cách suy nghĩ. Mọi thứ nó trí tuệ và tư duy logic đến mức lạ thường. Cách anh giải quyết vấn đề nó cũng khá lạ. Nó cũng chả lăn tăn chuyện yêu đương gì cả, cứ trò chuyện với anh bình thường như "cân đường hộp sữa". Ủa, thì có gì đâu ta. Với nội dung trò chuyện cũng chẳng có gì mờ ám cả. Nó chỉ hỏi anh cách làm sao để làm việc trong tiếng ồn, cách bớt lười thôi.
Thế rồi nó lại gặp thêm một người nữa. À cái người này nó chả có gặp, cũng chẳng biết gặp ở đâu, hình như trong thời gian nó đi làm báo. Rồi họ cũng hẹn nó trò chuyện. Nó cũng chẳng ngần ngại gì, cứ thoải mái mà đi thôi. Hình như nó cảm thấy có một sự kỳ cục ở mối quan hệ này. Nó cũng chả biết có phải là nó ngộ nhận hay là gì. Có thể là ngộ nhận thôi. Nhưng dù thế nào, nó vẫn bình thường với họ. Như một người anh thôi chứ có gì đâu. Nó cũng học được nhiều cái ở người này. Nhờ họ mà nó có thể dậy sớm 6h sáng và ngủ sớm 11h. Họ dạy nó cách lập kế hoạch và hoàn thiện kế hoạch đề ra. Ngoài ra, ho cũng đi chơi với nó khi rảnh. Nó cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương gì, dù anh ta cũng có nói bóng gió chuyện này, nhưng chắc ảnh chỉ đùa thôi, nó cũng chẳng tin là thật làm gì, nó cũng đùa với anh cho vui. Vì dù sao, giờ nó cũng chẳng yêu ai hết, nên cứ thoải mái trò chuyện vậy.
Rồi cuối tuần, nó cũng hay hẹn các chị, các anh đã từng quen thân để học tập. Nó nhớ rằng, chỉ cần hẹn và nói chuyện 15, 20 phút với người có tư duy lớn, nó sẽ học hỏi được nhiều thứ. Mà quả đúng thật, tuần nào nó cũng học được rất nhiều tư duy, câu chuyện mới của những người giỏi hơn mình. Vả lại, nó đang làm công việc viết sách cho doanh nhân, mỗi tháng lại có thể gặp một người có tư duy lớn để học hỏi. Vậy thì nó lại càng có cơ hội học hỏi.
Nó cũng chưa biết tương lai ra làm sao, liệu nó có nên yêu thêm một người để cho bận hay không? Điều đó cũng chẳng quan trọng nữa, vì nó đã có thể lấp đầy khoảng trống bằng cách trò chuyện với những người giỏi xung quanh mình rồi.
Thôi thì cứ tìm một người để trò chuyện
Nhỏ nói với bé bạn của mình như thế. Ừ, có thể là vậy thật. Vì sợ cô đơn hay vì lý do gì nhỉ? Có thể cả hai cũng có thể là không phải cả hai.
Nhỏ từng rất sợ cô đơn. Cô đơn khi mỗi lần mở hộp thoại messenger ra thì chẳng thấy một tin nhắn nào, mở điện thoại ra thì toàn tin nhắn tổng đài. Vì vậy, nhỏ chọn yêu đại một người. Bây giờ nghĩ lại chắc ai cũng bảo nó ngu ngốc, nhưng thời điểm đó đối với nó, hành động yêu đại một người không hề sai. Bởi chỉ đơn giản là thời điểm đó nó cần một người để trò chuyện và trò chuyện thế thôi. Còn nếu như không được đáp lại thì chia tay thôi. Nhưng rồi, chia tay thật. Lý do vì hai người không hiểu nhau, không lắng nghe hay vì không có thời gian dành cho nhau? Nhỏ không biết hết tất cả. Chỉ là nó nhận ra rằng, trước khi quen ai đó, hãy tự học cách vượt qua nỗi cô đơn trong lòng và không quá mong đợi vào người khác sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng mình.
Nhỏ đã từng trải qua khoảng thời gian trống vắng khi người đó biến mất. Nhỏ lao đầu vào làm việc điên cuồng, chỉ vì để quên hình ảnh của họ. Ngốc nghếch quá ư? Có thể, vì sau lần đó, nó sụt mất 4 kí lô. Một sự kiến báo động rằng sức khỏe nó đang không ổn. Và đúng thật, nó thôi không làm việc nữa. Nó dừng lại, và cảm thấy à, hình như mình chẳng cần ai trò chuyện mình vẫn vui. Rồi tự nhiên một người khác lại đến. Nó không biết sẽ đối xử với họ ra sao. Hình ảnh người cũ khiến nó không biết nên quyết định như thế nào.
Những ngày tháng đấu tranh tư tưởng càng đến, nó lại càng lo sợ rằng nếu như nó tiếp tục, những ám ảnh cũ sẽ chẳng thể buông tha. Nó lại sẽ chia tay và làm khổ người ta thôi. Vì vậy, nó quyết định dừng lại.
Nó tiếp tục học cách vượt qua nỗi cô đơn trong lòng mình. Dù chẳng dễ dàng gì. Thế rồi, nó quen một người anh khác. Tự dưng họ đến vào bước vào đời nó một cái rụp, làm nó bất ngờ quá chừng luôn. Nhưng mà, nó cũng cứ bình thản trò chuyện với người anh này. Chẳng biết có phải vì từ nhỏ, anh mất sớm, nên nó cứ coi ai cũng là anh hai nó hết. Và nó cứ trò chuyện với họ chẳng khác gì anh hai thôi. Có gì lăn tăn đâu nhỉ?
Nhưng có điều là, nó lại cực kỳ thích kể chuyện với anh. Dù đôi khi, anh chả quan tâm nói gì. Cứ cười cười, hay haha dòng tin nhắn của nó. Mà nó, thì lại chả quan tâm anh có muốn nghe không, nó cứ kể đủ hết. Mặc cho anh chẳng xem gì. Rồi, anh cũng có người yêu, thì thôi, nó cũng chúc anh hạnh phúc. Nó cũng hơi buồn, vì như mất người anh trai. Nhưng nó cũng vui, vì ít ra anh đã có bến đỗ của mình rồi.
Thế rồi, nó cũng lại đi tìm một người khác để trò chuyện. Nó lại gặp một người anh khá đứng đắn, nghiêm khắc và ít nói. Lại hay thức khuya. Mà nó lại cũng là đứa hay cú đêm. Thế là nó trò chuyện với anh xuyên màn đêm. Nó học được ở anh cái cách suy nghĩ. Mọi thứ nó trí tuệ và tư duy logic đến mức lạ thường. Cách anh giải quyết vấn đề nó cũng khá lạ. Nó cũng chả lăn tăn chuyện yêu đương gì cả, cứ trò chuyện với anh bình thường như "cân đường hộp sữa". Ủa, thì có gì đâu ta. Với nội dung trò chuyện cũng chẳng có gì mờ ám cả. Nó chỉ hỏi anh cách làm sao để làm việc trong tiếng ồn, cách bớt lười thôi.
Thế rồi nó lại gặp thêm một người nữa. À cái người này nó chả có gặp, cũng chẳng biết gặp ở đâu, hình như trong thời gian nó đi làm báo. Rồi họ cũng hẹn nó trò chuyện. Nó cũng chẳng ngần ngại gì, cứ thoải mái mà đi thôi. Hình như nó cảm thấy có một sự kỳ cục ở mối quan hệ này. Nó cũng chả biết có phải là nó ngộ nhận hay là gì. Có thể là ngộ nhận thôi. Nhưng dù thế nào, nó vẫn bình thường với họ. Như một người anh thôi chứ có gì đâu. Nó cũng học được nhiều cái ở người này. Nhờ họ mà nó có thể dậy sớm 6h sáng và ngủ sớm 11h. Họ dạy nó cách lập kế hoạch và hoàn thiện kế hoạch đề ra. Ngoài ra, ho cũng đi chơi với nó khi rảnh. Nó cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương gì, dù anh ta cũng có nói bóng gió chuyện này, nhưng chắc ảnh chỉ đùa thôi, nó cũng chẳng tin là thật làm gì, nó cũng đùa với anh cho vui. Vì dù sao, giờ nó cũng chẳng yêu ai hết, nên cứ thoải mái trò chuyện vậy.
Rồi cuối tuần, nó cũng hay hẹn các chị, các anh đã từng quen thân để học tập. Nó nhớ rằng, chỉ cần hẹn và nói chuyện 15, 20 phút với người có tư duy lớn, nó sẽ học hỏi được nhiều thứ. Mà quả đúng thật, tuần nào nó cũng học được rất nhiều tư duy, câu chuyện mới của những người giỏi hơn mình. Vả lại, nó đang làm công việc viết sách cho doanh nhân, mỗi tháng lại có thể gặp một người có tư duy lớn để học hỏi. Vậy thì nó lại càng có cơ hội học hỏi.
Nó cũng chưa biết tương lai ra làm sao, liệu nó có nên yêu thêm một người để cho bận hay không? Điều đó cũng chẳng quan trọng nữa, vì nó đã có thể lấp đầy khoảng trống bằng cách trò chuyện với những người giỏi xung quanh mình rồi.
Thôi thì cứ tìm một người để trò chuyện
Nhận xét
Đăng nhận xét