Ta đã cố chạy trốn
Cảm giác đơn độc kinh khủng đến độ, đôi lúc ta mặc kệ bản thân đơn độc một các tự nhiên, không phải gồng mình tập nói cười nữa. Mọi người chung quanh nào có hiểu, và dần dà, ta cũng mệt mỏi với việc cho họ thấy, mình đã đau đớn và cô đơn đến nhường nào.
Tôi đã phải chật vật với tất cả kịch bản cho cuộc sống của mình sau khi đi qua nỗi đau với tư cách là một người vợ, người mẹ chằng chịt những tổn thương. Không một lịch trình hay quy tắc nào có thể tuân theo cả. Cứ cưỡi lên ngon sóng, và chờ lúc nước lặng để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bao người đã hỏi tôi, một quả phụ tái hôn, rằng: "Sao chị có thể tìm lại tình yêu như thế? Bao người đã hỏi tôi rằng, chị hẹn hò ra sao, hẹn hò với ai và khi nào thì hẹn hò. Đôi lúc tôi phì cười khi bảo liệu tôi có bí quyết nào trong tình yêu sau khi đi qua những thương tổn hay không? Cũng như bao điều trong cuộc sống thôi, ta luôn muốn những câu trả lời nhanh và dễ dàng cho những câu hỏi chưa bao giờ là dễ dàng.
Tư tưởng khi mà một người đã mất đi, cuộc đời của chúng ta sẽ mãi một lằn sẹo khá phổ biến trong xã hội đầy rẫy nỗi đau này. Kiểu như, bằng một cách nào đó, người đã mất cũng đã đặt một dấu chấm cho cuộc đời chúng ta, và trừ khi nhận được điều gì từ người chúng ta mất đi, hoặc từ một người khác, nếu không thì ta sẽ chẳng bao giờ có một cuộc sống trọn vẹn như trước. Ý chung là, chúng ta không thể tự sống một cuộc đời trọn vẹn được. Những tư tưởng xã hội ấy là khiến tôi giằng xé bởi rất nhiều lý do.
Để bắt đầu, người chồng quá cố của tôi đã đã làm tôi sống trọn vẹn theo cách riêng. Anh là bạn thân của tôi và cũng là người chồng sống bên tôi suốt 15 năm trời. Chúng tôi có với nhau một thiên thần và vẽ ra những kế hoạch tuyệt vời trong tương lai. Anh đã hoàn thành bức tranh ấy trong cuộc đơi tôi, và rất nhiều khi, tôi cảm thấy anh ấy là toàn bộ cuộc sống của mình. Rồi anh mất, tôi đơn độc, không chỉ vì vắng đi hình bóng ấy, mà đơn độc còn vì bức tranh cuộc đời tôi chưa hoàn thành sau khi anh đi. Như ai đó lấy kéo cắt đi một nửa bức hình, để lại mình tôi ở đấy chơ vơ.
Sau ngày anh đi hơn một năm, tôi bắt đầu nhận ra một cách sâu sắc về việc anh ấy làm tôi trở nên trọn vẹn, rằng cái anh ấy làm trọn vẹn là hai từ "chúng tôi", mà "chúng tôi" thì không định hình con người riêng biệt của tôi được. Tôi là một cá thể trọn vẹn và hoàn chỉnh riêng, và nhiều như cách tôi đã yêu anh và yêu chúng tôi, tôi vẫn có thể yêu TÔI chứ, và điều ấy đã giúp tôi bớt cảm giác không trọn vẹn. Nhận ra điều ấy, nỗi cô đơn trong tôi nhẹ hơn bao giờ hết, và cuộc đời tôi mớ ra những ý nghĩa mới. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi nhận ra, người quan trọng nhất mình cần yêu thông sau những đau đớn... là tôi. Tôi vẫn nhớ anh lắm, và nhớ chúng tôi nữa, nhưng đã thôi cảm giác như mình sẽ chẳng bao giờ đong đầy lại khi thiếu anh, và tôi tìm cách làm chính mình trọn vẹn hơn.
Để tìm lại cảm giác trọn vẹn dù chỉ là một mình, tôi nhận ra mình phải ngưng ghét bỏ lúc cô đơn. Tay vì vậy, hãy nghĩ đó là cơ hội để ta gặp gỡ chính mình,lắng nghe và yêu thương bản thân hơn. Lúc lặng im, đó là lúc ta nghe tiếng nói từ sâu thẳm lòng mình đang thì thầm, và tìm ra bản thân mình là một cá thể riêng biệt.
Trong lặng yên, ta nhận ra mình muốn đổi thay thế giới bằng sự cân xứng
Trong lặng yên, ta hiểu được mình yêu mẹ thiên nhiên hơn là một ngôi nhà lớn
Trong lặng yên, ta tin rằng mình là một cây viết với cả một tấm lòng
và trong lặng yên, ta biết rằng mình yêu cả những đau thương đã tỏ
Tĩnh lặng mà nhìn lại bản thân, có lẽ ta sẽ thấy mình lại muốn yêu thương sau khi đi qua những nỗi đau. Nếu bạn đã tới quyết định sáng suốt này, tôi tin nó thật tuyệt (tôi cũng tin sẽ rất tuyệt dù bạn chưa tới ngưỡng ấy), nhưng mong bạn, đừng yêu ai chỉ để tìm một người là mảnh ghép cho mình.
Dành thời gian để tìm ra mình là ai trước khi ta cùng ai vẽ một bức tranh mới trong cuộc sống của mình. Sao ta có thể mong chờ người khác yêu thương một kẻ đi qua những đứt gãy, trong khi chúng ta không chịu yêu thương một người đã bước qua những niềm đau, là chính mình đấy. Nỗi đau đã khiến ta thay đổi, xoay vần và nhào nặng ra một con người khác. Khi một số người khác nhìn nó bằng con mắt tiêu cực, tôi lại nhìn ra một điều đẹp đẽ và tuyệt vời biết bao. Loài bướm lột xác và rực rỡ hơn sau những thay đổi đầy đau đớn. Kim cương được mài dưới lớp áp lực triền miên. Trải nghiệm giúp ta trưởng thành và đừng bao giờ xem nhẹ vẻ đẹp ma bạn và tôi mang đến cho thế giới này.
Vậy thì trước khi tìm một người lấp đầy khoảng trống trong thế giới của mình, hãy nhớ, chẳng có khoảng trống nào cần lấp cả. Bất kể điều gì sắp tới là một ánh sáng mới, khác lạ và sức mạnh riêng. không ai thay thế được cho ai cả, và ta không đòi hỏi sự đảm bảo từ người khác, đòi họ phải yêu ta và có những điều ta có.
Ôm trọn sự lặng yên
Để nghe từ sâu thẳm
Đam mê là gì đấy
Hãy tự yêu chính mình
Du lịch hãy một mình
Táo bạo và liền lĩnh
Để bản thân khôn lớn
Hạnh phúc mình tự lo
Nhớ, hãy yêu chính mình
Khi đã khám phá được bản thân, và yêu tất cả con người mình có như ngày hôm nay, đấy là lúc ta cân nhắc liệu có nên mở một một trang sách cuộc đời mình cho ai khác. Chỉ khi đã yêu chính mình, ta sẽ tìm được một người xứng đáng với những gì ta có, những điều đẹp đẽ để giải thoát khỏi tháng ngày cô đơn và tuyệt vọng, những nét đẹp của một tâm hồn đã lớn lên.
(Trích từ Huffington Post)
Tôi đã phải chật vật với tất cả kịch bản cho cuộc sống của mình sau khi đi qua nỗi đau với tư cách là một người vợ, người mẹ chằng chịt những tổn thương. Không một lịch trình hay quy tắc nào có thể tuân theo cả. Cứ cưỡi lên ngon sóng, và chờ lúc nước lặng để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bao người đã hỏi tôi, một quả phụ tái hôn, rằng: "Sao chị có thể tìm lại tình yêu như thế? Bao người đã hỏi tôi rằng, chị hẹn hò ra sao, hẹn hò với ai và khi nào thì hẹn hò. Đôi lúc tôi phì cười khi bảo liệu tôi có bí quyết nào trong tình yêu sau khi đi qua những thương tổn hay không? Cũng như bao điều trong cuộc sống thôi, ta luôn muốn những câu trả lời nhanh và dễ dàng cho những câu hỏi chưa bao giờ là dễ dàng.
Tư tưởng khi mà một người đã mất đi, cuộc đời của chúng ta sẽ mãi một lằn sẹo khá phổ biến trong xã hội đầy rẫy nỗi đau này. Kiểu như, bằng một cách nào đó, người đã mất cũng đã đặt một dấu chấm cho cuộc đời chúng ta, và trừ khi nhận được điều gì từ người chúng ta mất đi, hoặc từ một người khác, nếu không thì ta sẽ chẳng bao giờ có một cuộc sống trọn vẹn như trước. Ý chung là, chúng ta không thể tự sống một cuộc đời trọn vẹn được. Những tư tưởng xã hội ấy là khiến tôi giằng xé bởi rất nhiều lý do.
Để bắt đầu, người chồng quá cố của tôi đã đã làm tôi sống trọn vẹn theo cách riêng. Anh là bạn thân của tôi và cũng là người chồng sống bên tôi suốt 15 năm trời. Chúng tôi có với nhau một thiên thần và vẽ ra những kế hoạch tuyệt vời trong tương lai. Anh đã hoàn thành bức tranh ấy trong cuộc đơi tôi, và rất nhiều khi, tôi cảm thấy anh ấy là toàn bộ cuộc sống của mình. Rồi anh mất, tôi đơn độc, không chỉ vì vắng đi hình bóng ấy, mà đơn độc còn vì bức tranh cuộc đời tôi chưa hoàn thành sau khi anh đi. Như ai đó lấy kéo cắt đi một nửa bức hình, để lại mình tôi ở đấy chơ vơ.
Sau ngày anh đi hơn một năm, tôi bắt đầu nhận ra một cách sâu sắc về việc anh ấy làm tôi trở nên trọn vẹn, rằng cái anh ấy làm trọn vẹn là hai từ "chúng tôi", mà "chúng tôi" thì không định hình con người riêng biệt của tôi được. Tôi là một cá thể trọn vẹn và hoàn chỉnh riêng, và nhiều như cách tôi đã yêu anh và yêu chúng tôi, tôi vẫn có thể yêu TÔI chứ, và điều ấy đã giúp tôi bớt cảm giác không trọn vẹn. Nhận ra điều ấy, nỗi cô đơn trong tôi nhẹ hơn bao giờ hết, và cuộc đời tôi mớ ra những ý nghĩa mới. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi nhận ra, người quan trọng nhất mình cần yêu thông sau những đau đớn... là tôi. Tôi vẫn nhớ anh lắm, và nhớ chúng tôi nữa, nhưng đã thôi cảm giác như mình sẽ chẳng bao giờ đong đầy lại khi thiếu anh, và tôi tìm cách làm chính mình trọn vẹn hơn.
Để tìm lại cảm giác trọn vẹn dù chỉ là một mình, tôi nhận ra mình phải ngưng ghét bỏ lúc cô đơn. Tay vì vậy, hãy nghĩ đó là cơ hội để ta gặp gỡ chính mình,lắng nghe và yêu thương bản thân hơn. Lúc lặng im, đó là lúc ta nghe tiếng nói từ sâu thẳm lòng mình đang thì thầm, và tìm ra bản thân mình là một cá thể riêng biệt.
Trong lặng yên, ta nhận ra mình muốn đổi thay thế giới bằng sự cân xứng
Trong lặng yên, ta hiểu được mình yêu mẹ thiên nhiên hơn là một ngôi nhà lớn
Trong lặng yên, ta tin rằng mình là một cây viết với cả một tấm lòng
và trong lặng yên, ta biết rằng mình yêu cả những đau thương đã tỏ
Tĩnh lặng mà nhìn lại bản thân, có lẽ ta sẽ thấy mình lại muốn yêu thương sau khi đi qua những nỗi đau. Nếu bạn đã tới quyết định sáng suốt này, tôi tin nó thật tuyệt (tôi cũng tin sẽ rất tuyệt dù bạn chưa tới ngưỡng ấy), nhưng mong bạn, đừng yêu ai chỉ để tìm một người là mảnh ghép cho mình.
Dành thời gian để tìm ra mình là ai trước khi ta cùng ai vẽ một bức tranh mới trong cuộc sống của mình. Sao ta có thể mong chờ người khác yêu thương một kẻ đi qua những đứt gãy, trong khi chúng ta không chịu yêu thương một người đã bước qua những niềm đau, là chính mình đấy. Nỗi đau đã khiến ta thay đổi, xoay vần và nhào nặng ra một con người khác. Khi một số người khác nhìn nó bằng con mắt tiêu cực, tôi lại nhìn ra một điều đẹp đẽ và tuyệt vời biết bao. Loài bướm lột xác và rực rỡ hơn sau những thay đổi đầy đau đớn. Kim cương được mài dưới lớp áp lực triền miên. Trải nghiệm giúp ta trưởng thành và đừng bao giờ xem nhẹ vẻ đẹp ma bạn và tôi mang đến cho thế giới này.
Vậy thì trước khi tìm một người lấp đầy khoảng trống trong thế giới của mình, hãy nhớ, chẳng có khoảng trống nào cần lấp cả. Bất kể điều gì sắp tới là một ánh sáng mới, khác lạ và sức mạnh riêng. không ai thay thế được cho ai cả, và ta không đòi hỏi sự đảm bảo từ người khác, đòi họ phải yêu ta và có những điều ta có.
Ôm trọn sự lặng yên
Để nghe từ sâu thẳm
Đam mê là gì đấy
Hãy tự yêu chính mình
Du lịch hãy một mình
Táo bạo và liền lĩnh
Để bản thân khôn lớn
Hạnh phúc mình tự lo
Nhớ, hãy yêu chính mình
Khi đã khám phá được bản thân, và yêu tất cả con người mình có như ngày hôm nay, đấy là lúc ta cân nhắc liệu có nên mở một một trang sách cuộc đời mình cho ai khác. Chỉ khi đã yêu chính mình, ta sẽ tìm được một người xứng đáng với những gì ta có, những điều đẹp đẽ để giải thoát khỏi tháng ngày cô đơn và tuyệt vọng, những nét đẹp của một tâm hồn đã lớn lên.
(Trích từ Huffington Post)
Nhận xét
Đăng nhận xét