Điên... chút

Dòng tin nhắn trên hộp thoại của cô vẫn còn đó. Bao lâu rồi nhỉ? Một năm trôi qua nhanh quá. Mới ngày nào Hạ còn vi vu trên những cung đường, tay cầm máy ảnh, tay kia cầm bút sổ, chạy lông nhông ngoài đường với cái đầu luyến thắng, quay qua hỏi người này, quay qua hỏi người kia. Vậy mà giờ, cô đã vội cất tất cả vào ngăn tủ. Khóa kín những ước mơ rong ruổi những cung đường ngày nào để lựa chon một cuộc sống ổn định với những ngày tháng dùi mài với con chữ trên màn hình laptop suốt 8 tiếng đồng hồ. Ai đó từng nói tuổi trẻ đừng nên lựa chọn những công việc ổn định, sẽ giam hãm khả năng, sức lực của bản thân người đó. Nhưng với cô, lý thuyết ấy chưa bao giờ đúng. Cô chọn công viêc hiện tại bởi cô đã thôi không còn yêu những ngày tháng lăn lộn ngoài đường, đã thôi không còn hồ hỡi với những cuộc trò chuyện với biết bao nhiêu người khác nữa. Cô đã thôi không còn thích cố gắng để trò chuyện với nhiều người chỉ để moi thông tin nữa. Dù cuộc sống hiện tại của Hạ nhạt lắm. Cô chẳng có nhiều thời gian để trò chuyện với bạn bè. Có lẽ thế. Thời gian của cô gói gọn tất cả trước bàn viết, ngủ và ăn. Thế giới của cô trông bé tí tẹo. Áp lực đến sau mỗi bài viết. Cô nhấm nháp mùi vị của áp lực. Lựa chọn một vài bài nhạc thiền để tĩnh tâm, thỉnh thoảng cô đi dạo một mình. Những cung đường ở ký túc xá nơi cô ở trở nên đẹp dịu dàng và thanh thản đến lạ. Nơi ấy cô thấy mình bình yên.
Nhiều người hỏi cô sao chưa có người yêu. Người thầy từng giảng dạy cô bảo cô hãy mau chóng kiếm người yêu để đưa rước. Bạn bè hối thúc cô có người yêu khi thấy cô cứ mãi đi một mình. Hạ chỉ im lặng cười, giấu sau tất cả những nụ cười là những trăn trở lăn tăn còn đó. Hạ đã từng yêu ai chưa nhỉ? Hơn một lần...
Hạ nhấp điện thoại lên nhắn vài tin vào với người đó. Một người Hạ cố gắng quên trong vô số những người Hạ đã gặp.

Hôm nay dậy muộn. Lâu lắm rồi cô mới để cho bản thân ngủ nướng một hôm. Có lẽ vì thế mà công việc ngày càng trì trệ. Dù dậy muộn, vẫn đọc vài trang sách. Và thật may, khi giở trang sách "Những gì đã qua đừng nghĩ lại quá nhiều" của Du Phong, Hạ lại được những dòng suy nghĩ đúng với tâm trạng quá đỗi:" Để thù ghét một người, tôi thực sự rất lười biếng! Bởi vậy, mà khi ai đó làm tổn thương tôi, 1 lần thì không sao, ai cũng từng mắc sai lầm và cần phải sửa chữa, nhưng nếu làm tổn thương tôi tới lần thứ 2, tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ ấy, cắt đứt liên lac và thu tình cảm của mình lại. Không cố hàn gắn, không cố níu kéo, không suy nghĩ nhiều! Tôi mặc kệ họ với thế giới của họ, tôi về với thế giới của tôi chờ đợi những điều tốt đẹp hơn đến với mình!
Khi bạn ràng rọt lý trí về tình cảm như vậy sẽ tốt cho bạn rất nhiều! Đối phương hiểu rằng phải trân trọng bạn hơn nếu không sẽ mất bạn vĩnh viễn. Còn nếu người ta làm đau nhiều lần mà mình vẫn dễ dàng tha thứ thì điều bạn nhận được chỉ là sự coi thường, ngày càng coi thường mà thôi".
Đọc đến đây, Hạ chợt nhớ ra bản thân đã quá ngu ngốc khi cứ hết lần này đến lần khác tha thứ cho những người làm tổn thương mình. Vì lý do trong quá khứ họ từng đối xử tốt với cô và dù thế nào họ vẫn còn những điều tốt đẹp khác.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Mình bị đuổi rồi hả ta?

Đợi thêm 1 chút được không?

Mình ước được sống như một đứa trẻ