Bài đăng

Mình bắt đầu nấu ăn lại

 Những món đầu tiên, rồi ngày nào cũng nấu. Tự dưng chị đồng nghiệp thấy mình ngày nào cũng nấu cơm mang theo, chị thấy lạ. Nhưng rồi cũng phì cười. Thấy mình đã thay đổi hơn so với trước. Không còn "trời ơi, làm sao mà nấu cơm được chị ơi", "Em không muốn nấu!". Mình cũng từng than với anh người yêu cũ rằng, "mình không thể dậy sớm nấu cơm mang theo đi làm". Và nhiều lý do khác. Nhưng rồi. Tự dưng có một ngày, mình buộc mình phải dậy sớm để nấu cơm mang theo. Mình cảm thấy cơ thể mình những ngày đầu tập làm quen với dậy sớm nó khó khăn vô cùng. Rồi cả việc đi chợ, kiếm nguyên liệu giữa dòng xe cộ kẹt xe kinh hoàng. Mình thấy mệt. Nhưng mà mình cũng ráng cố gắng chứ biết làm sao đây. Thì đấy. Cứ chấp nhận và làm những điều mình có thể làm được. Vì mình nghĩ rằng đó là điều duy nhất để thay đổi cuộc sống hiện tại của mình. Mình thấy mắc cười lắm. Mắc cười là vì mình lười biếng quá trời luôn. Có những ngày mình lười biếng, mình không làm cái gì hết á. Không ...

Hôm nay mình ăn phở

 Một ngày, tự dưng mình bỗng ghé qua quán phở cách nhà hơn 500m. Mình đi bộ. Băng qua quán cơm mà mình thường ăn. Bình thường, chủ nhật mình sẽ ghé mua 1 hộp cơm thịt ếch rồi về.  Tối 7h, quán cơm đó lúc nào cũng sẽ sắp hết, đồ còn gì là cô bán cơm bán hết cho mình. Cô biết mình thích ăn thịt bò xào nên hay giấu bà chủ bỏ thêm cho mình. Lúc nào, mình cũng rất nhiều đồ ăn, và cơm ít. Vì mình bảo cô mình không ăn nổi cơm. Hôm nay là một ngày khác thường. Mình biếng ăn. Và quán cơm không còn là nơi mình ghé vào tối nay. Mình đi ăn phở. Mình thèm một món gì đó khác cơm. Cũng lạ. Tự dưng thèm cái gì đó khác, vì sắp phải xa Sài Gòn rồi chăng? Hôm nay, mình được nghỉ một ngày. Thật ra mình thấy thời gian trôi rất nhanh. Sáng mình ngủ tới trưa và mình đi chùa. Nơi đó bình yên. Mình có thể nằm nghe tiếng chuông gió reo "King coong, kinh coong..." Âm thanh ấy nó bình yên vô cùng. Có tiếng gió reo, có tiếng chim hót xen lẫn tiếng còi xe hú nữa. Nhưng gió nhẹ và không khí mát rượi của ng...

Hôm nay mình lãnh lương rồi

 Hôm nay mình lãnh lương, xong mình trả hết nợ rồi mình còn có vỏn vẹn 200k trong tài khoản chứ mấy. Qua ngày hôm nay là mình phải đi mượn tiền tiếp để sống. Hôm nay mình đi ăn gỏi cuốn. Mình thèm món đó nên ăn xong mình mới đi về. Lúc trên đường, mình thấy buồn lắm. Tự dưng lãnh lương xong trả nợ hết trơn. Hổng còn dư được đồng nào. Nhìn lại một năm vừa qua, mình đi làm chỗ này, cũng học được nhiều cái, nhưng mà mình thấy đồng tiền mình làm ra rất ít ỏi. Nó thật sự hổng đủ ăn nữa. Mình phải liên tục đi mượn nợ để mua đồ ăn. Ngày qua tháng lại, số nợ cứ xoay vòng. Cứ thế mà tự dưng mình trắng tay một ngày nào chẳng hay luôn. Buồn ghê. Nghèo quá nên mình hổng dám liên lạc với ai. Cũng hổng muốn gặp ai hết. Cứ quanh quẩn ở nhà, xem phim rồi chơi game và đi ngủ. Mình cứ sống lặng lẽ qua từng ngày, từng tháng từng năm. Cứ thế lay lắt qua ngày. Mỗi ngày đi làm, và lại tiếp tục dậy sớm, đi làm, rồi đi về, nấu ăn và xem phim và đi ngủ. Mai dậy cái vòng lặp đó. Mình chẳng biết nữa. Tự bao ...

Mình cũng muốn được nói lắm chứ

 Những lúc ngồi giữa đám bạn, mình cũng muốn được nói lắm chứ Những lúc ở nhà ăn cơm với má, với ba mình cũng muốn được nói lắm chứ Nhưng mà Mình đã câm lặng. Chừng đó năm.

Em suy nghĩ kỹ chưa, quyết định nghỉ hông?

"Nghỉ chị. Em xin nghỉ chứ. Dù có bị trừ em cũng nghỉ. Còn mấy đồng đóng tiền trọ thôi. Nhưng em không muốn đi làm. Sức chịu đựng của mỗi người khác nhau. Em không chịu nổi" Tự dưng vào một ngày như thế. Mình thấy sao mà mình lười biếng đi làm kiếm tiền như thế. Tiền mình cũng cần chứ. Rất cần là đằng khác. Mình không thể không đi làm, vì mình còn phải trả tiền ăn, tiền trọ và tiền sinh hoạt phí. Mình nhưng sao mình sợ đi làm quá à.

Hôm nay là ngày cuối cùng năm 2024

 Mình cảm nhận một năm qua là khoảng thời gian vô cùng khó khăn, thử thách với mình. Kết thúc một mối quan hệ, cố gắng trụ ở Sài Gòn, đối diện với 4 căn bệnh rong kinh, mất ngủ, đau vai gáy cột sống thắt lưng và đau thần kinh tọa. Có những ngày khóc không thành tiếng ở bệnh viện, suy sụp vô cùng, vì chỉ có bản thân ở đó. Lặng lẽ đứng khóc ở chân cầu thang của bệnh viện, hay lang thang khắp cung đường, kiếm món ăn nào đó ăn để quên đi những nỗi đau trong lòng. Mình chỉ biết rằng, năm qua kiểu như là vũ trụ muốn thử thách mình xem mình có chịu đựng nổi hay không í. Nên là cứ mỗi giai đoạn lại cho mình một thử thách, một khó khăn, một căn bệnh và một vấn đề to bự để giải quyết. Sau tất cả mình nhận ra rằng, sau một năm, sự tồn tại của mình hôm nay nó thật có ý nghĩa vô cùng. Mình chỉ có thể là biết ơn chính mình đã cố gắng giãy giụa và cổ vũ bản thân vượt qua những điều đó. Những giọt nước mắt trong đêm, hay những lần cô đơn không có ai nương tựa, rồi cũng qua, bay đi như cơn gió mùa ...

Mình bị bệnh lại rồi

 Hổng biết nữa. Hổng biết lý do gì nữa. Mình bị rong kinh lại rồi. Mình tính toán là mình cũng uống thuốc xong rồi mình mới hết được có 5 ngày thì mình lại bị lại. Thường tình trạng này chỉ diễn ra trong tháng rong kinh thôi á. Mình cảm thấy hoang mang, lo lắng và sụp đổ hoàn toàn. Mọi thứ trong mình nó vỡ vụn. Nhưng mình quyết lặng thinh và gặm nhấm từng cơn đau của căn bệnh này. Mình nghĩ mình nên chấp nhận việc này. Và tìm cách uống thuốc để hết. Hoặc mình sẽ đi khám lại. Dù sao thì mình cũng không còn cách nào khác. Mình phải đi mượn tiền để đi khám bệnh lại thôi. Giờ mình không đủ tiền trong người. Thôi cố gắng. Giai đoạn này thật khó khăn để bước qua.